Trước đây nàng thường cầm một ngọn đèn nhỏ canh gác trong đêm tối, dù Dận Chân về muộn bao nhiêu cũng sẽ mở cửa cho chàng.
Trời nam biển bắc, không hề phân li.
Mà đêm nay, lại vì việc này, buộc phải cách xa.
Chỉ cần Vân Yên còn trong Tứ Nghi Đường, tất cả mọi người đều cho rằng Dận Chân trong Tứ Nghi Đường. Chia xa như vậy, cũng vì tìm kiếm một cơ hội sống lại cho Hoằng Huy.
Nếu vậy, thì còn điều gì không thể?
Nửa đêm gió lạnh lùa qua song cửa sổ, tựa hồ còn mang theo tiếng cười.
Vân Yên một mình đứng trong căn phòng rộng lớn, ánh trăng mờ mờ chiếu rọi vào, mới nhận ra mỗi góc mỗi tấc bầu không khí nơi đây đều tràn ngập hơi thở của một người nào đó.
Nàng, không phải là một người yếu đuối sợ cô đọc. Cũng không sợ bóng tối. Nỗi sợ hãi là thứ quá xa xỉ với nàng
Nửa đời trước, nàng mất cha từ nhỏ, phải chăm sóc mẹ bệnh tật, không được phép làm nũng khóc lóc hay tùy hứng yếu đuối, nàng buộc phải sinh tồn buộc phải kiếm tiền.
Ở đời này, thân mang tội tịch phải làm nô tài cho hoàng tử, cẩn thận dè dặt sống qua ngày, nàng càng không được phép đa sầu đa cảm, si tâm vọng tưởng.
Chưa bao giờ nàng mong chàng trở về như đêm nay. Chàng sẽ cứu sống Hoằng Huy, chàng sẽ làm được. Nàng hi vọng cỡ nào chàng sẽ mang tin tức này trở về.
Cuộn mình trên chiếc giường nhỏ, dù là kiếp trước hay là kiếp nầy, chỉ còn là một bóng dáng lờ mờ không rõ.
Mệt, mệt quá.
Hình như, còn dựa vào ngực chàng, trên lưng ngựa Truy Vân xóc nảy, không ngừng chạy về phía trước. Vầng mặt trời màu đỏ nơi chân trời, rọi lên sông núi vạn dặm một màu tráng lệ..
Linh hồn giống như một làn khói bếp, nhẹ nhàng bay ra qua song cửa sổ. Say mê không biết đường về.
Vân Yên không biết mình đã ngủ bao lâu, khi nàng tỉnh lại trời đã tảng sáng.
Cổ họng khát khô như bị lửa đốt, nàng lảo đảo xuống giường, rồi lại té ngã trên mặt đất. Vùng vẫy đứng lên, chạm vào ấm trà nhỏ trên bàn nhưng trống rỗng. Đúng rồi, từ vùng biên cương phi như điên về đây, trong Tứ Nghi Đường sao lại có trà được?
Vân Yên vịn tường đi ra ngoài, ánh mắt chạm đến chiếc tủ thấp trước giường Dận Chân, trong lòng chợt nhớ tới vò rượu hoa quế được cất trong chiếc tủ này. Vội vàng bước thấp bước cao tới, quỳ xuống, kéo chiếc tủ nhỏ ra, một vò rượu hoa quế được ủ từ năm trước quả nhiên vẫn yên tĩnh nằm dưới đáy tủ.
Vân Yên lấy vò rượu ra, cơ thể không còn sức lực để bò đi tìm chén. Mở nắp vò, ngửa đầu lên dốc thẳng vào miệng ——
Rượu hoa quế ngọt ngào trong trẻo chảy vào cổ họng nàng, dần dần dập tắt cơn khát như bị lửa đốt, mùi hương thoang thoảng tràn ngập linh hồn.
Nàng uống gấp gáp, uống mong mỏi. Rượu tràn qua khóe môi nàng, từ cằm chảy xuống chiếc cổ mảnh khảnh, chui vào cổ áo.
Khi nàng buông vò rượu xuống, nhận ra vò rượu đã sắp nhìn thấy đáy, không khỏi líu lưỡi.
Mùi rượu dường như đã làm thanh tỉnh cơ thể nàng, càng cảm thấy bụng đói kêu ùng ục.
Vân Yên chầm chậm đứng lên, đi đến phòng ngoài, đẩy cửa chậm rãi ra ngoài.
Hương hoa ngọc lan trong buổi sớm ngày hạ, ngọt ngào lại yên bình.
Ánh nến trong chái ngoài viện đã sáng lên, Tiểu Thuận Tử, Tiểu Ngụy Tử cùng đồ đạc hành lý đã về đến viện ngay trong đêm. Nhìn thấy tình hình trong phủ, cũng không khỏi giật mình đau khổ.
Vân Yên đi về phía nhà chái, bị Tiểu Thuận Tử nhìn thấy. Y ai nha một tiếng, vành mắt đỏ hoe. Y nghẹn ngào nói:
- Hôm qua, A Ca đã được đưa tang. Tứ gia ngài... Có khỏe không?
Trái tim Vân Yên co thắt lại, vô lực gật đầu, rồi lại giơ tay xua xua. Tiểu Thuận Tử cùng Tiểu Ngụy Tử càng đau thương hơn.
- Ta nghe Cao quản gia nói rồi, Tứ gia vào linh đường thương tâm quá độ, sau khi trở về Tứ Nghi Đường thì không muốn gặp ai. Chúng ta chuẩn bị cơm canh xong rồi nhưng cũng không dám đưa vào, nghĩ rằng có lẽ cô sẽ ra lấy.
Vân Yên nghe xong buộc phải gật đầu nói vâng. Ba người thút thít mấy câu, Vân Yên nhận lấy hộp cơm, bước từng bước quay trở lại căn phòng.
Từ trước đến nay nàng luôn hầu hạ Dận Chân ăn trước rồi mới ăn, thỉnh thoảng thì ăn cùng chàng, nhưng cũng ăn uống vô cùng thận trọng. Còn hôm nay, Vân Yên ngồi một mình trước chiếc bàn nhỏ, bưng từng món ăn quen thuộc từ trong hộp cơm ra, theo thói quen dọn bát đũa cho chàng, rồi mới yên lặng đưa đũa lùa thức ăn vào miệng, nuốt xuống.
Mỗi ngày, Vân Yên đều đếm thầm trong lòng, lo lắng cho sinh mạng của Hoằng Huy, ngày này qua ngày khác nén chặt nỗi lòng tiếp tục chờ đợi trong im lặng.
Vào ban ngày Vân Yên luôn nhận được thư động viên an ủi của các hoàng tử tôn thất và quan lại, nàng luôn yên lặng tiếp nhận, thay Dận Chân uyển chuyển biểu đạt lời cảm ơn và ý tứ tạm thời không muốn gặp ai, lần lượt cản người muốn đi vào.
Khi màn đêm buông xuống, Vân Yên cuộn mình trên chiếc giường nhỏ lắng tai nghe tiếng gió ngoài cửa sổ, chờ đợi tiếng bước chân của chàng về.
Ngày này qua ngày khác, những người xung quanh càng thêm lo lắng. Bởi vì, Tứ gia đã năm sáu ngày không bước chân ra Tứ Nghi Đường!
Trong nhà chính một màu ảm đạm, ngay cả Thanh Hoàn trong viện trắc phúc tấn Lý thị cũng đến nhà chái ngoài viện hỏi thăm Tiểu Ngụy Tử và Tiểu Thuận Tử về tình hình Tứ gia, có lẽ do quy định ở Tứ Nghi Đường không cho phép nữ quyến bước vào nên không dám tùy tiện lỗ mãng.
Vân Yên chưa bao giờ nghĩ mình có thể kiên cường giữ vững cánh cửa này bao lâu, nàng chỉ cố gắng hết sức, ngày qua ngày, dường như đã sức cùng lực kiệt.
Hai ngày nữa lại trôi qua, từ miệng Tiểu Thuận Tử Vân Yên biết được sau khi Hoàng thượng kết thúc chuyến đi săn mùa thu và chuyến thị sát tiến độ xây dựng hành cung Nhiệt Hà sẽ quay trở lại kinh thành, tin tức này khiến nàng kinh sợ. Nàng trở lại trong phòng, mồ hôi lạnh đã túa đầy trên lưng.
Nếu như Khang Hi trở về, ai có thể ngăn ông ta không gặp Dận Chân đây?
Bỗng chốc Vân Yên chán nản vì mình đang sống trong thời đại không có công nghệ thông tin, Dận Chân đã biết tin này chưa? Hoằng Huy thế nào rồi? Biển người mênh mông, nàng biết đi đâu để tìm họ? Không có di động, không có điện thoại, có lẽ chỉ cần một tin nhắn ngắn ngủi cũng sẽ cứu được mạng.
Lại một ngày nữa trôi qua, Vân Yên đến nằm mơ cũng mơ thấy cảnh Khang Hi quay trở lại kinh thành, đầu đau như búa bổ
Ban đêm, Vân Yên tựa người trên chiếc giường nhỏ mơ mơ hồ hồ ngủ không ngon, tim địch thình thịch.
Tiếng bước chân khó có thể nghe thấy và tiếng đẩy cửa khe khẽ vang lên trong bóng đêm khiến Vân Yên giật mình lập tức mở mắt, đột nhiên đứng dậy xuống giường. Đến cả giày chưa kịp đeo chạy như bay ra ngoài ——
Mái tóc đen rối bời tán loạn sau lưng, đôi chân trần xông vào cửa sau phòng trong.
Cửa sau u tối, ngay cả bóng dáng ánh trăng cũng không thấy. Chậm rãi bước vào bóng tối rộng lớn, bỗng con ngươi Vân Yên lóe sáng.
Nàng đang ở trong một cái ôm!
Vạt áo trên lồng ngực rộng lớn của Dận Chân đã nhuốm hơi thở mưa gió sương bụi, lâu ngày mà thê lương. Vóc người nhỏ bé của Vân Yên thọt lỏm trong lồng ngực chàng, hai cánh tay mạnh mẽ của chàng ôm nàng vào ngực, trong bóng đêm không nhìn thấy năm ngón, cái ôm siết chặt, không để lại một kẽ hở.
Vân Yên động đậy, nắm lấy vạt áo chàng ngẩng đầu lên, giọng nói đã khàn khàn:
- Hoằng Huy, Hoằng Huy...
Tay trái Dận Chân vấn vít trên mái tóc dài đen tuyền mềm mại của nàng, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng:
- Hoằng Huy không sao cả.
Vân Yên mở to mắt, nước mắt không kìm nổi trào ra từ đáy mắt, vui sướng đến run rẩy xâm chiếm trái tim nàng.
- Thật sao, Hoằng Huy đã trở lại, đã trở lại.
Nói đến đây, nghẹn ngào không thành tiếng.
Dận Chân tựa lưng vào cánh cửa ôm chặt Vân Yên trong lòng, trong lòng cùng cảm thấy vui mừng mà âm thầm run rẩy.
Giọt nước mắt vui mừng nóng hổi thấm vào lồng ngực Dận Chân. Cũng giống như đêm đó, giọt nước mắt đau khổ nóng hổi của chàng thấm vào ngực Vân Yên.
Cũng trong đêm tối, đều yên lặng chia sẻ. Dù là đau thương hay vui sướng.
Dận Chân dùng ngón cái chậm rãi lau nước mắt trên mặt nàng, động tác dịu dàng mà cẩn thận. Trong bóng đêm không nhìn rõ khuôn mặt ở đây, chỉ có thể dựa vào da thịt và hơi thở để cảm nhận lẫn nhau.
Màn đêm yên tĩnh như vậy, ngay cả tiếng tim đập trong lồng ngực hai bên cũng vang vọng rõ ràng. Thời gian dừng lại, hơi thở cũng biến mất trong giờ khắc này.
Hơi thở quen thuộc mà ấm áp phả vào mặt nàng, Vân Yên theo bản năng co rúm người lại lùi về phía sau, thì bị Dận Chân giữ chặt eo và gáy nàng lại, đôi môi nóng rực mà mạnh mẽ cuối cùng cũng áp xuống.
Đó là đôi môi đẹp đến cỡ nào, môi Dận Chân, đường nét gợi cảm, đường môi rất mỏng, một đôi môi rất thích hợp để hôn.
Cánh môi nàng bị chàng áp chặt, cơn run rẩy trong nháy mắt xâm nhập hai người.
Nàng càng muốn đẩy ra, chàng càng ôm thật chặt.
Trong đêm tối, cánh môi chàng nhẹ nhàng trượt trên vân môi nàng, đỉnh môi nàng cong cong mềm mại, cảm nhận rõ ràng mà tỉ mỉ lẫn nhau.
Trên cánh môi, nụ hôn trằn trọc trăn trở.
Trên chóp mũi, hơi thở quấn quýt triền niên.
Yêu khắc cốt cỡ nào, qua cánh môi truyền lại.
Tình sâu sắc ra sao, theo hơi thở giao hòa.
Chỉ là một nụ hôn khi hai đôi môi kề sát giao hòa lẫn nhau, nụ hôn đơn thuần nhất, nụ hôn trân quý nhất, khiến toàn thân run rẩy, không cách nào hít thở.
Dận Chân nhấc Vân Yên khỏi mặt đất, ôm nàng vào trong lồng ngực trằn trọc hôn. Cánh tay chàng siết chặt vòng eo mảnh khảnh của nàng vào lòng mình, cơ thể dán chặt vào người nàng không một kẽ hở.
Bàn tay trái của chàng ôm chặt gáy nàng, năm ngón tay lùa vào trong mái tóc đen dài mềm mại, đầu ngón tay nóng rực thân mật vuốt ve da đầu nàng, từng sợi tóc nàng.
Càng hôn càng triền miên.
Vân Yên không thể hít thở bắt đầu nghẹn ngào, nhưng Dận Chân một khắc cũng không rời khỏi cánh môi nàng.
Nụ hôn này, hơi thở này, một khắc cũng muốn rời đi.
Giọng nói của Vân Yên nhóm lên ngọn lửa trong Dận Chân. Chàng mút môi nàng, muốn càng nhiều hơn.
Khi chiếc lưỡi nóng bỏng của Dận Chân chen vào răng nàng, dòng diện dường như làm môi lưỡi hai người đồng thời cảm thấy run rẩy tê dại.
Vân Yên muốn tránh né lưỡi của chàng, chàng càng dùng sức giữ chặt mái tóc đen dài sau đầu nàng, cơ hồ áp ngửa nàng ra sau.
Lưỡi chàng tham lam tiến vào thật sâu, quấn hôn chiếc lưỡi mềm mại của nàng, mút từng tấc da thịt trong miệng nàng, nơi nào cũng ngọt ngào.
Khát khao mãnh liệt đến vậy, say đắm như muốn ăn nàng vào trong bụng. Tiếng thở dốc trầm thấp gợi cảm của chàng vang lên trong đêm tối, mê hoặc không từ nào có thể hình dung.
Hai mắt Vân Yên phủ đầy sương mờ, cơ thể trong lồng ngực chàng run rẩy.
Hơi thở và môi răng đều bị chàng mãnh liệt xâm chiếm, môi lưỡi giao hòa thân mật đến dường vậy, không còn cách nào thừa nhận. Không khí từ trong miệng chàng khiến nàng không có sự lựa chọn nào ngoài tiếp nhận, chàng dùng cằm giữ chặt hàm dưới của nàng, để chiếc lưỡi tiến vào sâu hơn, khiến cả hai người cùng tê dại không ngừng và run lên thở dốc.
Không có điểm cuối, đây là một nụ hôn dường như không có điểm cuối.
Không biết bao nhiêu ngày đêm không ngủ, bao nhiêu ngày đêm bầu bạn với nhau.
Nụ hôn này, khiến linh hồn run rẩy.