Vân Yên mỗi ngày yên tĩnh đứng bên, rất nhiều đêm thức trắng cùng chàng, không mở miệng khuyên nhủ, chỉ lặng lẽ chọn nhiều món ăn hơn trong thực đơn giúp chàng bồi bổ cơ thể, chuẩn bị thêm nhiều tấm thảm mỏng hơn để che đầu gối chàng khi đêm xuống. Mấy ngày đầu Dận Chân còn mở miệng kêu nàng ngủ trước, dần dần về sau cũng ngầm chấp nhận, nhưng thời gian thức đêm cũng dần dần trở nên không quá muộn.
Sắp đến Tết Nguyên Tiêu, nhận được thiếp mời của Bát phủ cách vách, lấy lý do lần trước tụ họp ở Tứ phủ rất vui vẻ, lần này sẽ đến lượt Bát phủ mời khách, Dận Chân tất nhiên vui vẻ nhận lời.
Ngày Nguyên Tiêu, trên dưới trong ngoài phủ đều treo đầy đèn lồng và các loại đố đèn. Khung cảnh rất náo nhiệt. Ban ngày, Dận Chân dẫn theo Na Lạp thị vào cung, tham gia các hoạt động Tết Nguyên Tiêu của hoàng gia.
Vân Yên ôm Hoằng Huy đi khắp nơi trong phủ, bắt đầu đoán đố đèn sớm.
Đôi mắt to tròn của Hoằng Huy khi cười giống hệt trăng lưỡi liềm, lông mi cong vút. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì cười như quả táo đỏ, ngoan ngoãn dụi dụi vào bả vai Vân Yên, bàn tay nhỏ bé mũm mĩm ôm chặt lấy cổ nàng. Vân Yên ôm thằng nhóc, đi được hơn nửa phủ đã bắt đầu thở hổn hển. Tên nhóc này lại lớn thêm nữa rồi, thật sự ôm không nổi nữa.
- Vân Yên, sáng nay ta đã hỏi thầy giáo, "Quan quan thư cưu tại hà chi châu” và “yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu" có quan hệ gì. Thầy giáo nói là dùng thủ pháp ẩn dụ, để dẫn ra tình cảm mến mộ của quân tử đối với một cô gái xinh đẹp dịu dàng. Nhưng mà, ta cảm thấy, tại sao không ví cô gái xinh đẹp như con chim nhỏ dễ thương nhỉ?
Đôi mắt to tròn của Hoằng Huy chớp chớp, thằng bé nằm bò lên vai Vân Yên, giọng nói mềm mại ngâm cứu cả một đoạn thơ. Quả thật làm cho Vân Yên phải thay đổi lại cách nhìn.
Ngẫm nghĩ lời thằng bé nói, Vân Yên không nhịn được cười, ôm người Hoằng Huy.
- Nhóc à, sao lớn nhanh như vậy.
Mới bốn tuổi đã nói chuyện quân tử thục nữ rõ ràng đâu ra đấy rồi.
- Hì…Vân Yên chính là con chim nhỏ.
Tiểu quỷ dụi đầu vào hõm vai Vân Yên, cười toe toét.
Một lớn một nhỏ chơi đùa vui vẻ, thằng nhóc không chịu buông tay Vân Yên, nói rằng hôm nay a mã vắng nhà. Vân Yên mỉm cười chơi đùa cùng nhóc.
Xế chiều khá muộn, Dận Chân và Na Lạp thị cùng nhau trở về, hỏi chuyện học hành của Hoằng Huy, rồi cùng Vân Yên trở về Tứ Nghi Đường.
Vừa bước vào phòng, chàng tự nhiên chắp tay sau lưng ngẩng đầu, Vân Yên nhìn thấy vội vàng tháo cúc áo dưới cổ chàng xuống. Vừa cởi, vừa cảm thấy yết hầu của chàng hơi chuyển động, giọng nói trầm thấp giàu từ tính truyền tới,
- Thay quần áo thường ngày, lát nữa cùng ta đến Bát phủ bên cạnh dự tiệc.
Ngón tay Vân Yên khẽ ngừng lại, rồi tiếp tục cởi đến cúc áo dưới nách chàng.
- Vâng, Tứ gia.
Đây là lần đầu tiên Vân Yên được theo Dận Chân ra ngoài. Dù nói lần đầu tiên này thật sự đi không xa lắm. Chỉ ngay cách vách mà thôi.
Vân Yên nghĩ tới khoảng thời gian còn sống với Phúc Nhi cùng Bích Nguyệt trong thôn trang trước khi vào Tứ phủ, không biết đến đó còn có cơ hội gặp lại hay không, chỉ cần thấy hai người vẫn bình yên khỏe mạnh là tốt rồi. Ba người đều là những nô tài tiện tịch thấp kém nhất, không biết hoàn cảnh ở Bát phủ sẽ như thế nào. Mà nếu không phải do sai sót ngẫu nhiên lần đó trong nhà bếp, chắc chắn bây giờ Vân Yên vẫn đang an phận thủ thường làm nha hoàn tạp vụ thấp kém, đến cả tiền sảnh e rằng cũng không có tư cách bước vào, lại càng không nói đến thư phòng, quả là thế sự thay đổi chỉ sau một đêm.
Đi sau Dận Chân bước vào cửa chính, Vân Yên từ đầu đến cuối vẫn cúi đầu cách lưng Dận Chân một bước, giữ trọn bổn phận làm một nô tài bên người, khuôn mặt bình thản, không hề nâng mắt.
Đi ngang qua đều là âm thanh thỉnh an, gã sai vặt dẫn đường lanh lợi niềm nở.
Bố cục trong Bát phủ cơ bản giống như trong Tứ phủ, phong cảnh tuyệt mĩ không hể thua kém Tứ phủ, mà so với Tứ phủ hoa thơm cỏ lạ còn nhiều hơn. Trong cảnh vật tao nhã còn có thể thấy cả vẻ đẹp và hơi thở của chủ nhân, giống như một bức tranh sơn thủy với nét vẽ chấm phá truyền thần, làm cho người ta nhìn không rời mắt.
Vừa bước qua cửa thuỳ hoa, xa xa chợt nghe thấy tiếng cười như ẩn như hiện trước cửa tiền sảnh, ngâm nga mà quyến rũ ——
Một gốc cây hải đường cao to như người phụ nữ xinh đẹp được trồng trước tây phủ đang nở rộ kiều diễm, ánh mặt trời chiếu xuống rực rỡ, một vài người đàn ông đang đứng dưới tán cây.
Người đứng đầu khuôn mặt mỉm cười, giọng nói dáng dấp đều tuyệt mỹ, thần thái tuấn tú, xinh đẹp tuyệt trần. Hoa hải đường kiều diễm đến vậy, cũng không so được ba phần nhan sắc của hắn.
Hẳn tự nhiên chắp một tay sau lưng, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve đóa hoa trên cành, khóe môi khẽ động. Những người đàn ông diện mạo anh tuấn đứng phía sau đều nhìn hắn, nét mặt trong veo vui vẻ.
Đôi mắt của Bát Bối Lặc Dận Tự sáng như ngọc khẽ nâng lên, xuyên qua cành hoa nhìn vị khách đang bước qua cửa thùy hoa, con mắt chợt lóe sáng trong nháy mắt rồi biến mất, nhẹ nhàng buông đóa hoa trong tay ra, khuôn mặt mang theo nụ cười ra nghênh đón.
- Tứ ca!
Vân Yên đi sau lưng Dận Chân, nhìn khung cảnh dưới cây hoa hải đường cũng không khỏi âm thầm nghĩ, phải là người phụ nữ xinh đẹp dường nào mới có thể sinh ra con người như vậy? Đẹp đến nỗi e rằng trên trời dưới đất cũng không thể tìm được người thứ hai. Con người phàm trần nhỏ bé như nàng không thể nào tưởng tượng ra nổi.
Nàng cúi đầu tiếp tục bước theo chân Dận Chân, cung kính hành lễ với các vị a ca đang đứng dưới tán cây, đôi mắt cụp xuống, tất cả đều tuân thủ nghiêm ngặt theo quy củ.
Sau lưng Bát Bối Lặc Dận Tự là Cửu A Ca Dận Đường, Thập A Ca Dận Nga, Thập Tứ A Ca Dận Trinh, mỗi người đều chào hỏi Dận Chân. Thật ra bọn họ đều là những người có diện mạo xuất sắc, nhưng khi cả đám đứng với Dận Tự, ngược lại lại bị lu mờ.
- Bát đệ, cây hải đường này của đệ nở hoa rồi, quả là rất đẹp. Có lẽ còn đẹp hơn nhiều so với tùng tuyết bên phủ ta.
Dận Chân đứng dưới tán cây ngẩng đầu tĩnh lặng ngắm hoa hải đường rợp khắp tây phủ, ngữ khí mang theo vui vẻ.
- Tứ ca, chỉ là vừa vặn mà thôi, đúng lúc sáng sớm nay vừa nở hoa, xem ra đang chuẩn bị nghênh đón mọi người tới chơi.
Ngữ khí Dận Tự ấm áp trong trẻo mà quyến rũ, ngẩng đầu lên cùng Dận Chân ngắm hoa hải đường đang nở kiều diễm.
Ánh nắng ấm áp xuyên qua những tán cây rọi xuống, chiếu lên nét mặt của cả hai người, dung mạo càng thêm trong trẻo tuấn tú, trong phút chốc không phân được cao thấp.
Tuy dung mạo của Dận Tự là tuyệt trần, nhưng Dận Chân lại giống hắn đền kỳ lạ, tuy vậy phong thái hấp dẫn người khác lại không giống nhau, đó chính là thần sắc gợi cảm giữa hai đầu lông mày, không hề thua kém ai.