Giọng nói nhẹ nhàng điềm thản của Mộc Tịnh Kỳ phát ra, Khưu Dĩnh Ninh còn chưa kịp phản ứng tiếp theo thì Cát An đã ôm chặt lấy cánh tay anh, cất giọng khổ sở: “Ninh, đầu chị đau quá...”
Tạm gác chuyện đúng sai qua một bên, Khưu Dĩnh Ninh vội xoay người kéo Cát An lên lưng, cõng cô ta xuống dưới đón taxi đến bệnh viện kiểm tra.
Tiếng bước chân gấp gáp dần biến mất giữa không gian yên tĩnh, cánh tay vẫn đang giơ ra của Mộc Tịnh Kỳ dần hạ xuống. Trên gương mặt không lộ chút biểu cảm bất chợt hiện lên nụ cười chua xót, viền mắt Mộc Tịnh Kỳ đỏ lên, trong mắt dâng lên màng nước trong suốt.
Làm người tốt rất khó, làm người xấu lại rất dễ.
Mộc Tịnh Kỳ là người như thế nào, Khưu Dĩnh Ninh có lẽ cũng chẳng hiểu rõ, thế nên chưa nghe giải thích anh đã dùng thái độ chỉ trích dành cho cô. Tuy đau lòng nhưng Mộc Tịnh Kỳ không còn cách nào khác để biện minh cho bản thân, bởi không có bằng chứng, cô lấy gì bắt anh tin cô mà nghi ngờ cô gái anh thích là Cát An kia.
Tại bệnh viện, sau khi kiểm tra Cát An chỉ bị bầm tay chân do va chạm mạnh, nhưng cô ta lại lấy lý do đau đầu, chóng mặt để ở lại bệnh viện một đêm theo dõi. Chính vì vậy, Khưu Dĩnh Ninh cũng phải qua đêm ở bệnh viện canh chừng.
Buổi sáng hôm sau Khưu Dĩnh Ninh về đến nhà Mộc Tịnh Kỳ đã đến trường từ lâu. Mẹ Khưu sốt ruột cả đêm do tối qua nhận cuộc gọi của anh từ bệnh viện, sáng vừa thấy mặt anh, bà đã vội ra hỏi: “Thế nào rồi? Vết thương có nghiêm trọng không?”
Khưu Dĩnh Ninh cả đêm không ngủ ngon, dáng vẻ mệt mỏi lắc đầu: “Không sao, chỉ bầm tay chân thôi. Kỳ đâu mẹ?”
Mẹ Khưu thở dài đầy tâm sự, bà bước đến ngồi xuống sofa ở phòng khách, không nhanh không chậm đáp: “Sáng sớm con bé đã đến trường rồi, từ tối qua đến sáng nay vẫn chưa ăn gì, cũng không nói năng gì.”
Ngừng một chút, mẹ Khưu ngẩng đầu nhìn sang Khưu Dĩnh Ninh, bất an hỏi: “Liệu Cát An có nói với cha mẹ nó không?”
“Chắc là không sao.” Khưu Dĩnh Ninh ngồi phịch xuống ghế đơn, ngả lưng ra sau, uể oải nói: “Không có bằng chứng, bọn họ sẽ không thể kiện Kỳ, chỉ sợ họ không để yên mà làm lớn chuyện, thời gian này cô ấy stress lắm rồi.”
Mẹ Khưu khẽ cau mày nghĩ ngợi, nhưng trước đó bà nghĩ cả đêm cũng không thể thông suốt. Bà rít một hơi lạnh, biểu cảm có chút hoài nghi: “Mẹ không tin Tịnh Kỳ lại đột nhiên đẩy Cát An đâu, cho dù có chắc chắn cũng phải có lý do.”
Vừa dứt lời, mẹ Khưu bỗng nhiên sáng suốt, bà vỗ tay một cái, mặt mày rạng rỡ ngạc nhiên: “Có khi nào vì con với Cát An là thanh mai trúc mã, lúc nhỏ con thích con bé đó cho nên Tịnh Kỳ ghen tỵ mà ra tay không?”
Khưu Dĩnh Ninh bĩu môi ngán ngẩm, anh đứng dậy chuẩn bị về phòng chuẩn bị đến trường, để lại lời nói có đến chín mươi phần trăm chắc chắn: “Kỳ không ấu trĩ như vậy đâu, chuyện tối qua con sẽ tự mình đi hỏi cô ấy cho ra lẽ.”
Bình thường phải đến sáu giờ rưỡi Mộc Tịnh Kỳ mới bắt đầu đi học, nhưng đêm qua ngủ không thẳng giấc, cũng không có Khưu Dĩnh Ninh nên mới sáu giờ sáng cô đã ra khỏi nhà.
Mộc Tịnh Kỳ đã từng nghĩ, ngày được Khưu Dĩnh Ninh cứu ra khỏi gia đình bạo lực thì cô sẽ được anh tin tưởng và che chở, khi được cha mẹ Khưu cưu mang thì ít ra cô với gia đình sẽ cùng nhau trở thành người nhà.
Nhưng sau tất cả, Mộc Tịnh Kỳ mới biết trước nay đều do cô ảo tưởng, cô mãi mãi không được xem là người nhà của Khưu Dĩnh Ninh, cô chỉ là người dưng tạm bợ, là kẻ gây ra biết bao nhiêu phiền phức cho người khác.
Và Mộc Tịnh Kỳ đã từng nghĩ, chỉ cần được gần Khưu Dĩnh Ninh, mối tình đơn phương này chôn vùi vĩnh viễn cũng không thành vấn đề. Cuối cùng Mộc Tịnh Kỳ lại nhận ra mình đã sai, ở gần chứng kiến anh cùng người anh thích vui vẻ hạnh phúc, nỗi đau trong tim như tổn thương gấp bội.
Chưa nói đến, Cát An hôm nay đã hành động lớn, Mộc Tịnh Kỳ vẫn cố chấp thì biết đâu chừng trong tương lai, diễn biến cảnh cáo kia không còn đơn giản dừng ở việc cô ta tự làm mình bị thương. Trước khi mọi thứ đi quá kiểm soát, Mộc Tịnh Kỳ không muốn ai phải chịu tổn thương, kể cả chính mình.
Nhờ có sự việc lần này đã giúp Mộc Tịnh Kỳ tỉnh ngộ, con chim sẻ không thể ở lồng son, thứ không thuộc về mình dù có cố chấp cũng sẽ không có được. Chi bằng kết thúc trước khi hậu quả xảy ra, biết đâu sau này Mộc Tịnh Kỳ và Khưu Dĩnh Ninh vẫn còn có thể làm đôi bạn từng thân.
Đến trường, Mộc Tịnh Kỳ không đến lớp mà ghé qua văn phòng giáo viên, đợi gần mười lăm phút thì cô chủ nhiệm cũng đến. Theo cô vào trong, Mộc Tịnh Kỳ trước sau đều vô cùng bình tĩnh, trong lòng cũng chẳng có chút gợn sóng nào.
Cô chủ nhiệm ngồi xuống chỗ làm việc của mình, nhìn qua Mộc Tịnh Kỳ chờ đợi: “Tìm cô sớm như vậy, có phải có chuyện gấp không?”
“Dạ phải.” Mộc Tịnh Kỳ thành thật gật đầu, không để cô chủ nhiệm chờ lâu liền nói thẳng vào mục đích: “Em tìm cô để xin đổi lại nguyện vọng vào trường đại học.”