Nếu như Mộc Tịnh Kỳ ở bên cạnh Khưu Dĩnh Ninh luôn có cảm giác thoải mái và an toàn thì ở bên cô, anh lại có cảm giác được chăm sóc và cổ vũ tinh thần ở phía sau.
Cũng chẳng rõ từ khi nào, khi Khưu Dĩnh Ninh và Mộc Tịnh Kỳ xem nhau như bạn bè giúp đỡ lẫn nhau lại nảy sinh tình cảm đặc biệt. Và cũng chẳng ai biết được, trong lòng đối phương lại có chỗ dành cho mình.
Chỉ là, Khưu Dĩnh Ninh phát hiện bản thân thích Mộc Tịnh Kỳ thì chỉ còn hơn hai tháng là tốt nghiệp cấp ba, thử thách sắp tới e rằng chẳng dễ vượt qua. Còn Mộc Tịnh Kỳ đã biết bản thân mình thích Khưu Dĩnh Ninh từ rất lâu, nhưng cô sớm ý thức được khoảng cách chênh lệch giữa cả hai, thế nên giấu kín tình cảm là cách tốt nhất để bảo vệ mối quan hệ của hiện tại.
Chiều tan trường ngồi xe buýt về nhà, Khưu Dĩnh Ninh liếc nhìn Mộc Tịnh Kỳ ngẩng người nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, không cần hỏi anh cũng biết cô đang nghĩ về việc chọn trường đại học.
Vào đại học quốc gia là mục tiêu lớn nhất Khưu Dĩnh Ninh theo đuổi ở quãng thời gian ngồi trên ghế nhà trường, và cũng là niềm hy vọng của cha mẹ Khưu.
Anh biết Mộc Tịnh Kỳ sẽ không thi nổi vào đại học quốc gia nhưng nếu anh vì cô mà từ bỏ nguyện vọng, chỉ sợ rằng dẫn ra nhiều chuyện phiền phức hơn. Chẳng may để cha mẹ Khưu và Mộc Tịnh Kỳ biết anh vì cô, với tính cách của Mộc Tịnh Kỳ khi ấy cô chắc chắn sẽ không ngừng tự trách mình.
Học khác trường không có nghĩa sẽ trở thành người xa lạ, vả lại với mối quan hệ của cả hai bây giờ chưa đến mức bám dính nhau không rời. Nếu thật lòng thích nhau, đừng nói là khác trường trong một thành phố, cách nửa vòng trái đất cũng không thành vấn đề.1
Chuyện tương lai đành để diễn ra tự nhiên, Khưu Dĩnh Ninh không muốn vì quyết định vội vàng nhất thời lại hỏng hết kế hoạch lâu dài. Tạm gác suy nghĩ qua một bên, Khưu Dĩnh Ninh nhích tay đang cầm quạt pin đưa đến gần Mộc Tịnh Kỳ, cô cảm nhận được liền xoay qua nhìn anh.
Mặc dù Khưu Dĩnh Ninh không nói gì nhưng một hành động nhỏ của anh cũng có thể khiến Mộc Tịnh Kỳ mỉm cười. Đôi mắt cô hơi cong lên, hai đồng tiền bên má tự động lún sâu vào trong mỗi khi cười, vẻ mặt trông hơi giống kẻ ngốc nhưng nhìn lâu dần cũng tìm được sự đáng yêu.
Ngày trước Khưu Dĩnh Ninh cũng không ngờ được, sẽ có một ngày bản thân thấy Mộc Tịnh Kỳ làm điều ngốc nghếch cũng rất dễ thương.
“Cầm lấy! Cho xài ké còn bắt tôi cầm à?”
Nụ cười trên môi Mộc Tịnh Kỳ lập tức bị dập tắt, cô nhíu mày lườm Khưu Dĩnh Ninh, cầm lấy cây quạt nhỏ trong tay anh xoay qua xoay lại để mát đều cho cả hai. Ức hiếp được Mộc Tịnh Kỳ, Khưu Dĩnh Ninh liền nhếch một bên môi kiêu ngạo, rất nhanh sau đó cũng thôi trêu cô mà tự mình cầm quạt.
Lúc Khưu Dĩnh Ninh và Mộc Tịnh Kỳ về đến nhà đã nhìn thấy căn hộ ở đối diện có người chuyển vào. Kể từ khi cha Khưu kiện vợ sau của cha Mộc thì hai người họ đã dọn đi, đến tận bây giờ mới có người chuyển vào.
Khưu Dĩnh Ninh chống tay giữ cửa đang mở, quan sát Mộc Tịnh Kỳ mải mê nhìn về nhà cũ một lúc, anh không đợi nữa mà cất tiếng thúc giục: “Vào nhà!”
Mộc Tịnh Kỳ giật mình nhìn qua Khưu Dĩnh Ninh, chui dưới cánh tay anh đi vào trong. Cởi giày xong, Mộc Tịnh Kỳ cầm lấy ba lô anh đưa đi vào trong, lớn tiếng thưa: “Mẹ, tụi con về rồi!”
Cất ba lô xong Mộc Tịnh Kỳ liền vào bếp, chỉ có mỗi Khưu Dĩnh Ninh ngồi vào bàn, đồ ăn nóng hổi bày sẵn nhưng không thấy bóng dáng mẹ Khưu đâu. Mộc Tịnh Kỳ ngồi xuống chỗ bên cạnh Khưu Dĩnh Ninh, con ngươi đảo loạn tìm mẹ Khưu.
“Mẹ đi đâu rồi?”
Khưu Dĩnh Ninh bẻ đôi quả dưa chuột trong tay chia cho Mộc Tịnh Kỳ một nửa, cắn một cái xong anh mới lên tiếng đáp: “Không mua đồ thì chỉ đi nhiều chuyện thôi.”
Mộc Tịnh Kỳ phì cười, gặm dưa chuột cùng Khưu Dĩnh Ninh đợi cha mẹ về.
Từ lúc Khưu Dĩnh Ninh và Mộc Tịnh Kỳ lên lớp mười hai, mẹ Khưu quyết định nghỉ việc ở nhà làm nội trợ chăm lo trong ngoài và việc học của cả hai, đợi đến khi anh và cô vào đại học mới quyết định có quay lại làm việc bên ngoài hay không.
Còn cha Khưu vẫn như thường lệ, tan làm về sau Khưu Dĩnh Ninh và Mộc Tịnh Kỳ chừng mười đến mười lăm phút, cả nhà đợi thêm một chút thì đã có thể cùng nhau ăn cơm gia đình.
Tiếng cửa bên ngoài bỗng vang lên tiếng bật mở, cùng với đó là tiếng cười nói, cả Khưu Dĩnh Ninh cùng Mộc Tịnh Kỳ đều xoay đầu nhìn ra. Ở cửa, cha mẹ Khưu đi cùng một đôi vợ chồng trung niên, theo sau là một cô gái tầm ngoài hai mươi, gương mặt xinh đẹp khả ái cùng vào nhà.
Mộc Tịnh Kỳ vừa nhìn thấy cô gái kia chợt cảm giác quen thuộc như đã từng thấy qua. Cô bất giác đưa mắt sang Khưu Dĩnh Ninh, gương mặt anh trở nên nghiêm túc, nét thoải mái trên mặt không rõ từ khi nào đã thay thế bằng sự nghiêm nghị.