Dù gì Mộc Tịnh Kỳ và Khưu Dĩnh Ninh cũng là nam nữ mới lớn, có những chuyện vẫn nên giữ chừng mực, nếu một thời gian ngắn có thể chấp nhận được, nhưng về lâu dài vẫn nên vạch rõ giới hạn nên có giữa hai người khác giới.
Buổi trưa Khưu Dĩnh Ninh về, Mộc Tịnh Kỳ đã chuyển xong đồ mình sang phòng bên cạnh, đợi gặp mặt cô nhanh chóng chủ động báo trước: “Em chuyển sang phòng kế bên, anh dùng phòng đó luôn nhé?”
Khưu Dĩnh Ninh vừa từ trường về, đang định về phòng thay quần áo, nghe Mộc Tịnh Kỳ nói xong anh liền khựng bước, dùng ánh mắt lạnh lùng pha lẫn tức giận nhìn cô, tuyệt nhiên không thèm nói lời nào.
Bị Khưu Dĩnh Ninh nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống, Mộc Tịnh Kỳ căng thẳng cúi đầu tránh né, lồng ngực tức căng lên vì hồi hộp.
Cứ tưởng Khưu Dĩnh Ninh sẽ phẫn nộ làm ầm lên, nào ngờ anh lại thay đổi thái độ, nhẹ nhàng nói: “Anh có điều kiện.”
Mộc Tịnh Kỳ ngẩng đầu nhìn Khưu Dĩnh Ninh chờ đợi, anh dùng ánh mắt đe dọa nhìn cô, bộ dạng hống hách thấy rõ: “Mỗi tối trước khi ngủ, em phải qua nằm nửa tiếng làm ấm giường cho anh.”
Đôi môi Mộc Tịnh Kỳ không tự chủ há hốc, thành tâm muốn phản bác từ chối nhưng chỉ cần nhìn vẻ mặt như sắp đánh người đến nơi của Khưu Dĩnh Ninh, cô đành yếu ớt gật đầu.
Buổi chiều Mộc Tịnh Kỳ có tiết, lúc chuẩn bị bài vở mới nhớ Khưu Dĩnh Ninh đã soạn giúp cô hôm qua. Dù là những điều nhỏ nhặt không đáng bận tâm nhưng chính những chuyện này lại khiến Mộc Tịnh Kỳ khắc sâu trong lòng.
Khưu Dĩnh Ninh ngoài mặt có đối xử phũ phàng với Mộc Tịnh Kỳ như thế nào đi chăng nữa, chỉ cần ở cạnh nhau, anh luôn để ý đến cô từng chút một, chăm sóc cô từng li từng tí trong thầm lặng.
Bốn giờ hơn, lớp chuyên ngành của Mộc Tịnh Kỳ mở cuộc họp, cả lớp chỉ tầm hơn hai mươi người, đa số đều là nữ sinh, riêng vị trí lớp trưởng được ưu ái cho nam sinh để công bằng.
Ngồi trong lớp, lớp trưởng phổ biến về hoạt động sắp tới, nhà trường dự kiến tổ chức một buổi đi chơi tập thể để tân sinh viên có thể hòa nhập và làm quen với bạn bè, thầy cô. Chuyến đi chơi này chỉ dành cho sinh viên năm nhất, không ép buộc nhưng được khuyến khích bằng cách cộng điểm ngoại khóa.
Diêu Diêu cầm tờ giấy thông tin xem qua một lượt, khẽ huých vai Mộc Tịnh Kỳ hỏi nhỏ: “Khưu Dĩnh Ninh có đi không?”
Mộc Tịnh Kỳ lắc đầu: “Không biết, lúc trưa không nghe nhắc đến chuyện này.”
Diêu Diêu bĩu môi, vì sự an toàn và mục đích riêng của bản thân mà tuyên bố: “Mình nói rõ, nếu cậu ta đi cùng cậu, mình sẽ đi cùng Vũ Đằng, mình vì sợ cậu ta trả thù, không phải vì xem trọng bạn trai mà bỏ quên bạn bè đâu.”
Lẽ ra Mộc Tịnh Kỳ không nghĩ đến, nhưng sau khi Diêu Diêu nói cô mới nhận ra cô nàng này đã có tính toán đánh lẻ cùng bạn trai. Nửa chừng, Mộc Tịnh Kỳ sực nhớ ra Vũ Đằng là sinh viên năm hai: “Bạn trai cậu đâu phải sinh viên năm nhất, đi được à?”
“Anh ấy với Trần Hựu ở trong hội bí thư của trường, phụ trách tổ chức sự kiện này nên đương nhiên là được đi cùng.”
“À...” Mộc Tịnh Kỳ kéo dài giọng, khẽ chậc lưỡi cảm thán: “Ra là cậu biết trước chuyến đi chơi này nên có tính toán trước, còn biện minh có Dĩnh Ninh nên không đi cùng mình?”
Diêu Diêu bị nắm bắt tim đen chột dạ mở to mắt, sau cùng không giả vờ được nữa đành xuống nước cười nịnh bợ: “Mới yêu đương có nhiều chuyện muốn làm cùng nhau, cậu cũng vậy mà đúng không?”
Mộc Tịnh Kỳ mỉm cười bất đắc dĩ, chỉ biết lắc đầu bất lực.
Tan lớp, Mộc Tịnh Kỳ cùng Diêu Diêu ghé sang thư viện mượn sách, tình cờ bắt gặp Thanh Tú đang chăm chú với quyển sách dày cộp trước mặt.
Cả hai đi tới chỗ Thanh Tú, Diêu Diêu khều vai cô nàng, thì thầm giữ trật tự: “Chuyến đi cho tân sinh viên, cậu có đi không?”
“Chắc là khô...”
Thanh Tú còn chưa kịp nói hết, điện thoại Mộc Tịnh Kỳ đã rung lên liên tục báo cuộc gọi đến. Mộc Tịnh Kỳ đành phải đứng dậy ra ngoài nghe máy, vô tình cắt ngang câu trả lời của Thanh Tú.
Diêu Diêu chống má dõi theo Mộc Tịnh Kỳ ra chỗ khuất nghe máy, khi nãy nhìn thấy biểu cảm cẩn trọng của cô khi thấy người gọi đến cũng biết là ai tìm. Cô nàng thở dài một hơi, vu vơ nói: “Khưu Dĩnh Ninh đúng là dai hơn ma dai.”
Mới nghe tới tên Khưu Dĩnh Ninh, Thanh Tú liền quay ngoắc qua Diêu Diêu, mong chờ hỏi: “Khưu Dĩnh Ninh?”
“Ờ.” Diêu Diêu vừa chống má vừa gật đầu, không ngại tiết lộ bí mật: “Cậu ta chuyển đến đây rồi, nghe Tịnh Kỳ nói cậu ta vẫn theo ngành Nghiên cứu sinh học ở trường mình đó.”
Hai mắt Thanh Tú bỗng chốc sáng lên, trái tim trong lồng ngực đột nhiên đập rộn ràng.1
Cùng lúc, Mộc Tịnh Kỳ nghe xong điện thoại quay trở lại, Diêu Diêu vừa nhìn thấy cô liền hiếu kỳ hỏi: “Sao thế?”
Mộc Tịnh Kỳ ngồi xuống ghế, cất điện thoại vào túi tote xong mới lên tiếng đáp: “Không có gì, Dĩnh Ninh bảo mình chuyển một ít tiền qua cho anh ấy.”
“Không phải chứ?” Diêu Diêu lên giọng chê bai: “Cậu ta là con trai còn đi xin tiền cậu à?”
Vẻ mặt Mộc Tịnh Kỳ có chút ngơ ngác, ngẫm thế nào cũng thấy bình thường, không phải bao che hay biện minh cho Khưu Dĩnh Ninh, cô chỉ nghĩ sao nói vậy: “Chẳng phải anh ấy phụ trách tiền thuê nhà sao, tiền chợ mình phụ trách là đúng rồi. Với lại mình đi làm thêm có tiền, Dĩnh Ninh mới ra ngoài tự lập đâu thể tự lo hết hay nhờ vả cha mẹ mãi được.”
Diêu Diêu thở ra một hơi, biểu cảm hoàn toàn chịu thua trước lý lẽ của Mộc Tịnh Kỳ: “Phải rồi, bây giờ hai người nương tựa vào nhau mà sống nên phải chịu thôi.”
Mộc Tịnh Kỳ chỉ cười không đáp, Thanh Tú ngồi phía còn lại của Diêu Diêu chợt rơi vào trầm tư.