Hai chân Mộc Tịnh Kỳ như bị chôn vùi tại chỗ, tầm mắt dán chặt trên cửa phòng đang đóng kín.
Không gian chìm trong tĩnh lặng đến ngột ngạt, trong lúc Mộc Tịnh Kỳ bị nhấn chìm trong tuyệt vọng, từ phía sau lưng cô bỗng có một lực lớn đổ ập tới.
Quá bất ngờ không kịp trở tay, Mộc Tịnh Kỳ suýt chút ngã sấp mặt về trước nhưng ở eo cô, một cánh tay vững chắc ôm ngang giữ lại.
Vừa qua khỏi cơn hoảng loạn, Mộc Tịnh Kỳ chưa kịp xoay đầu thì người phía sau đã vùi mặt vào gáy cô.
Mộc Tịnh Kỳ nhất thời rơi vào bất động, âm thanh khe khẽ của người đang ôm cô từ phía sau phát ra thân thuộc đến mức trong mơ cũng phân biệt được.
“Ninh?”
Tiếng gọi run rẩy của Mộc Tịnh Kỳ vừa vang lên, cánh tay đang siết chặt ở eo cô chợt buông lỏng. Cơ thể Mộc Tịnh Kỳ bị xoay ngược lại, mùi bia nồng nặc từ người đối diện lập tức phả thẳng vào mặt cô.
Tận mắt nhìn thấy Khưu Dĩnh Ninh đứng trước mặt mình, bao nhiêu căng thẳng lo lắng trong Mộc Tịnh Kỳ liền bay sạch hết. Chuyện nhìn thấy khi nãy trong phòng Khưu Dĩnh Ninh cũng không còn nằm trong tâm trí của cô.
Khưu Dĩnh Ninh ôm lấy Mộc Tịnh Kỳ, gác đầu lên vai cô, lè nhè nói: “Anh buồn ngủ...”
Nhớ đến Cát An cùng ai đó ở trong phòng Khưu Dĩnh Ninh, Mộc Tịnh Kỳ không còn cách nào khác đành đỡ anh lên phòng mình.
Vào bên trong phòng, Mộc Tịnh Kỳ vất vả đặt Khưu Dĩnh Ninh lên giường, cánh tay anh vòng ở cổ cô chưa buông ra vô tình kéo cả người cô ngã nhào lên người anh.
Xảy ra “sự cố” ngoài ý muốn, Mộc Tịnh Kỳ còn chưa kịp phản ứng thì Khưu Dĩnh Ninh đã đẩy đẩy nhẹ vai cô ra, mắt anh vẫn nhắm nghiền, miệng lẩm bẩm nói: “Anh... chưa chuẩn bị xong...”
Mộc Tịnh Kỳ khóc không ra nước mắt, chật vật một hồi mới có thể chỉnh cho Khưu Dĩnh Ninh nằm ngay ngắn trên giường. Nhưng ngay khi cô lấy chăn định đắp cho anh, anh bỗng trở mình một tay tự vén áo, một tay tự cởi nút quần.
Do ngạc nhiên lẫn hiếu kỳ về hành động tiếp theo của Khưu Dĩnh Ninh, Mộc Tịnh Kỳ ngơ người ra, chăm chú dõi theo quên cả chớp mắt. Đến khi anh thật sự ném quần áo đi, cô mới giật mình vội quay mặt sang chỗ khác, hoảng hốt đến mức chỉ ném vội chăn che người anh lại, không còn dũng khí giúp anh đắp chăn kỹ lưỡng.
Gần bốn giờ sáng, Khưu Dĩnh Ninh do bị lạnh mà tỉnh giấc, sau một hồi mơ mơ màng màng anh cũng lấy lại được ý thức. Chính ngay giây phút này, Khưu Dĩnh Ninh phát hiện quần áo trên người mình không cánh mà bay. Anh chần chừ nhìn qua Mộc Tịnh Kỳ, cô nằm ở rìa giường, xoay lưng lại với anh.
Nhìn cỡ nào cũng thấy Mộc Tịnh Kỳ giống như “ăn xong rồi phủi”.1
Khưu Dĩnh Ninh không cam tâm dùng chăn che cơ thể mình lại, nhào qua lay Mộc Tịnh Kỳ dậy. Giữa lúc cô còn mơ màng chưa tỉnh ngủ thì anh đã nhiệt liệt tấn công tinh thần: “Kỳ! Em không thấy em quá đáng lắm sao? Em muốn gì cũng phải hỏi qua ý anh chứ, đằng này em... em làm như vậy hỏng hết thanh danh của anh rồi...”1
“Hả? Anh đang nói gì vậy?” Mộc Tịnh Kỳ nửa tỉnh nửa mơ vội ngồi bật dậy, đầu óc vẫn còn treo lơ lửng chưa nắm bắt được tình hình đang diễn ra, vô tội hỏi ngược lại: “Em làm gì?”
“Em còn hỏi?!” Khưu Dĩnh Ninh đột nhiên lớn tiếng bức xúc, chớp mắt liền điên cuồng vung tay đá chân ăn vạ, miệng liên tục buông lời oán trách: “Em lợi dụng anh say không tỉnh táo, cởi đồ anh, làm bậy với anh! Anh không biết đâu, thanh danh của anh! Sự trong sạch của anh bị em cướp mất rồi!”
Mộc Tịnh Kỳ bị doạ cho sực tỉnh, bao nhiêu oan ức không thể giải bày, chỉ có thể yếu ớt biện minh: “Em không có, là anh tự cởi mà.”
“Anh có còn biết gì đâu mà tự cởi?” Khưu Dĩnh Ninh lớn tiếng phản bác.
“Em...” Mộc Tịnh Kỳ nhất thời không nghĩ ra được bằng chứng ngoại phạm, đôi môi vô thức mấp máy, biểu cảm hoảng sợ thấy rõ.
Thấy Mộc Tịnh Kỳ muốn trốn tránh, Khưu Dĩnh Ninh liền nằm dài giãy đành đạch ăn vạ. Mộc Tịnh Kỳ liếm môi khô khốc vì căng thẳng, cuối cùng không chịu nổi sự ồn ào đến đinh tai nhức óc của anh đành bất lực thốt ra: “Vậy bây giờ anh muốn em phải làm gì?”
Lúc này Khưu Dĩnh Ninh mới bình tĩnh lại, trong bụng rõ ràng đang khoái chí nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra mình là người chịu thiệt thòi. Quan sát biểu cảm trên mặt anh, Mộc Tịnh Kỳ dĩ nhiên không tin là thật, nhưng cái hố này anh đào quá sâu, cô không biết cách để tự cứu mình.
Không gian chìm trong tĩnh lặng, trông thấy Mộc Tịnh Kỳ ngồi yên bất động, Khưu Dĩnh Ninh liền hăm he nhích người lại gần, lặng lẽ lót đầu lên chân cô, nhẹ nhàng cất tiếng thỏa thuận có lợi cho đôi bên: “Em chỉ cần chịu trách nhiệm cho danh tiết của anh, anh sẽ chịu trách nhiệm cho hạnh phúc cả đời của em.”