Đáng lẽ, Mộc Tịnh Kỳ đã chọn trường đại học gần với trường đại học quốc gia để tiện đường cùng Khưu Dĩnh Ninh, nhưng đùng một phát không báo trước, cô lại chọn một trường đại học ở thành phố khác chưa từng nhắc đến một lần nào.
Giữa lúc Khưu Dĩnh Ninh còn đứng bất động chôn chân một chỗ trong phòng khách vì sốc, Mộc Tịnh Kỳ cùng lúc từ phòng bếp đi ra, bắt gặp anh đang siết chặt tờ giấy trong tay. Hai mắt anh mở to không chớp, biểu cảm giống như đang kinh ngạc đến sững sờ.
Linh tính mách bảo cho Mộc Tịnh Kỳ biết, lý do khiến Khưu Dĩnh Ninh có phản ứng như thế kia không ít thì nhiều có liên quan đến cô. Đúng như Mộc Tịnh Kỳ đoán, Khưu Dĩnh Ninh bất chợt ngẩng đầu, dùng ánh mắt chất chứa cảm xúc hỗn tạp nhìn thẳng vào cô.
Tức giận có, thất vọng có, bất lực có,...
Khưu Dĩnh Ninh cầm tờ giấy xuôi chiều xoay ngược lại giơ lên trước mặt Mộc Tịnh Kỳ, giọng nói có phần run rẩy cất lên: “Tôi hỏi cậu, đây là gì?”
Ngoài mặt tuy tỏ ra bình thản nhưng trong lòng Mộc Tịnh Kỳ sớm gợn sóng, cô từng bước tiến đến gần chỗ Khưu Dĩnh Ninh đang đứng, đưa mắt nhìn vào tờ giấy anh đang giơ ra.
Là giấy báo trúng tuyển đại học ở thành phố khác như Mộc Tịnh Kỳ đã nghĩ đến trước đó, đồng nghĩa với việc đã đến lúc cô phải rời khỏi nơi đây, rời khỏi vòng tay chở che của gia đình Khưu Dĩnh Ninh mà tự lập.
Mộc Tịnh Kỳ cầm lấy tờ giấy báo từ tay Khưu Dĩnh Ninh, bình tĩnh đáp: “Ngôi trường này cũng rất tốt, khả năng đỗ...”
“Đó không phải là những gì tôi muốn nghe.” Khưu Dĩnh Ninh trầm giọng cắt ngang, thái độ bắt đầu chuyển sang mất kiên nhẫn: “Rốt cuộc cậu đang làm cái quái gì vậy?”
Lời nói về sau của Khưu Dĩnh Ninh do không kiềm chế được bức xúc mà lớn tiếng, cha mẹ Khưu ở trong bếp nghe thấy cũng vội đi ra. Mộc Tịnh Kỳ đứng xoay lưng lại với hướng cửa bếp, đối diện là Khưu Dĩnh Ninh đang phẫn nộ ra mặt.
Mộc Tịnh Kỳ âm thầm hít thở thật sâu để ghìm chặt cảm xúc thật sự xuống đáy lòng, trong hai mắt tựa như sắp trào nước vẫn phải tự khống chế để không rơi ra. Ngày quyết định chọn lựa rời đi, Mộc Tịnh Kỳ vô cùng dứt khoát, nhưng ngay giây phút này đây lồng ngực lại đau nhói khi sắp phải đón nhận tình cảnh chia ly.
Cô không hối hận, chỉ là không đủ mạnh mẽ để đối diện với Khưu Dĩnh Ninh. Cô thật lòng thích anh, chỉ là không muốn trở thành kẻ thứ ba phá hoại tình cảm của anh và Cát An. Thế nên sau cùng, việc cô chọn rời đi mới là lựa chọn đúng đắn nhất ở hiện tại.1
Trái ngược với trạng thái gấp gáp nóng vội của Khưu Dĩnh Ninh, Mộc Tịnh Kỳ chỉ giữ im lặng, không giải thích, cũng không biện minh bất kỳ nguyên nhân nào nữa.
Khưu Dĩnh Ninh gần như sắp mất hoàn toàn lý trí, hai bàn tay theo cơn giận mà run lên. Giờ thì anh cũng đã hiểu, vì sao suốt thời gian qua Mộc Tịnh Kỳ giữ khoảng cách và lạnh nhạt với anh, tất cả là vì cô sớm có ý định rời khỏi nơi đây.
Anh nuốt ngược cay đắng vào trong, dùng sự nhẫn nhịn còn sót lại nghiêm túc hỏi: “Trả lời cho tôi biết, tôi là gì trong lòng cậu?”
Mộc Tịnh Kỳ chầm chậm ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Khưu Dĩnh Ninh, từ tốn đáp: “Bạn bè tốt, anh em tốt.”
Lời Mộc Tịnh Kỳ vừa dứt, mọi hy vọng của Khưu Dĩnh Ninh lập tức vỡ vụn, anh giận dữ ném xấp thư từ trong tay xuống sàn, lạnh lùng lướt qua người cô trở về phòng. Đến khi không còn đối diện nhau, nước mắt bị khống chế một lúc lâu của cô mới lặng lẽ chảy ra.
Trước cửa phòng bếp, cha mẹ Khưu nhìn nhau, băn khoăn một hồi cũng cất bước đến gần chỗ Mộc Tịnh Kỳ. Nhìn tờ giấy báo trên tay cô, cha Khưu thở dài một hơi não nề xoay đi, mẹ Khưu lại trầm ngâm không di chuyển, bà có thể chắc chắn hiểu được nguyên do về sự chọn lựa của Mộc Tịnh Kỳ.
Cha mẹ Khưu từ lâu cũng lường trước được trường hợp này, dù sao Mộc Tịnh Kỳ chỉ là được ông bà nhận nuôi, áp lực về ơn nghĩa với cô sẽ càng nặng. Đơn giản mà nói, đối với một người chịu quá nhiều đau khổ trong quá khứ như Mộc Tịnh Kỳ, khi được người khác cứu giúp giữa lúc tăm tối, cô sẽ nhớ ơn họ cả đời.
Nói cho thực tế, người như Mộc Tịnh Kỳ ắt hẳn không muốn bản thân làm gánh nặng, khi đủ tuổi tự lập liền nghĩ đến chuyện trả ơn. Cha mẹ Khưu không ngăn cấm và cũng không phản đối, có điều ông bà vô cùng tiếc nuối, tiếc nuối một gia đình bốn người êm ấm phải chia cắt không còn trọn vẹn.
“Kỳ...”
Mộc Tịnh Kỳ lau vội nước mắt trên mặt, quay qua mẹ Khưu liền cố gắng nặn ra nụ cười tự nhiên nhất có thể: “Mẹ, con xin lỗi vì đã không bàn trước. Nhưng mà, con lớn rồi, con có thể tự chăm sóc bản thân, cha mẹ... hãy tin con.”
Cảm xúc trào dâng, mẹ Khưu không thốt lên được tiếng nào, chỉ còn biết ôm chầm lấy Mộc Tịnh Kỳ mà bật khóc. Dù cho hiểu đến đâu, bà cũng rất muốn biết, rốt cuộc Mộc Tịnh Kỳ chôn giấu bao nhiêu tâm sự, chịu bao nhiêu đau khổ để có thể giả vờ kiên cường suốt thời gian qua.
Có lẽ, Khưu Dĩnh Ninh và cha mẹ Khưu đều từng có chung một suy nghĩ, rằng Mộc Tịnh Kỳ đến với gia đình mới này sẽ hạnh phúc quên đi quá khứ. Nhưng cho đến khi Mộc Tịnh Kỳ quyết định rời đi, sự thật ẩn giấu phía sau mới được phơi bày, cô đối với gia đình anh giống như một mảnh ghép dư thừa không cách nào vừa vặn.
Bởi, hai chữ “gia đình” này vốn luôn xa xỉ đối với cô.