Đơn giản là một hành động tưởng chừng không đáng để ý của Khưu Dĩnh Ninh thực chất ai có mặt cũng đều hiểu. Khưu Dĩnh Ninh vốn vô tư vô lo, chợt chú ý tiểu tiết ắt hẳn đều vì liên quan đến Mộc Tịnh Kỳ.
Sau khi tiễn mọi người đi, Mộc Tịnh Kỳ quay lên nhà tranh thủ dọn dẹp việc lặt vặt trong nhà mỗi ngày như mẹ Khưu vẫn hay làm.
Ngoài đường sáng sớm tinh mơ, sương trời vẫn còn chưa vơi hết, đoạn đường lớn chỉ loe hoe vào chiếc xe.
Ngồi trên xe đến sân bay, Cát An vài lần liếc trộm Khưu Dĩnh Ninh, nhân cơ hội liền lên tiếng điều tra: “Ninh, nếu hai ngày nay chỉ có em với Tịnh Kỳ ở nhà chắc chán lắm nhỉ?”
Ánh mắt của Khưu Dĩnh Ninh vẫn tập trung nhìn đường lái xe, không mặn không nhạt đáp: “Chỉ có hai người, có rất nhiều chuyện để làm.”
Cát An còn đang định phản bác, Khưu Dĩnh Ninh chợt nhắc đến chuyện cũ với thái độ không hài lòng: “Mấy tấm hình chị chụp lén em trên mạng xã hội, em đã nói là xóa đi rồi sao chị vẫn để vậy?”
Ngay lập tức, Cát An cười trừ tìm cớ biện minh gỡ gạc: “Chị muốn làm kỷ niệm thôi mà.”
“Em không thích, Kỳ cũng không thích đâu.”
Chỉ cần một lời nói cũng đủ biết trong lòng Khưu Dĩnh Ninh xem trọng cảm nghĩ của Mộc Tịnh Kỳ như thế nào. Đáng nói hơn, Khưu Dĩnh Ninh lại nói chuyện này trước mặt cha mẹ Khưu, Cát An không thể tự biến mình thành kẻ không biết điều, đành phải miễn cưỡng chấp nhận xóa hình.
Song song cùng lúc, mẹ Khưu vốn định gọi về nhắc Mộc Tịnh Kỳ nghỉ ngơi, lo đêm qua cô ngủ không đủ giấc sẽ bị đau đầu. Kết quả, đầu dây bên kia Mộc Tịnh Kỳ vừa bắt máy thì cuộc hội thoại bên đây của Khưu Dĩnh Ninh và Cát An lại vang lên. Mẹ Khưu cũng rất biết ý, giữ im lặng cho Mộc Tịnh Kỳ nghe cuộc nói chuyện.
Ở nhà, Mộc Tịnh Kỳ ngồi bất động ở phòng khách, bao nhiêu cảm xúc hỗn tạp cứ vây lấy cô suốt những ngày nay. Trước khi trở về, cô vẫn đinh ninh Khưu Dĩnh Ninh và Cát An trở thành một đôi, nhưng dường như mọi chuyện lại trái ngược những gì cô từng nghĩ.
Nhưng rồi kết quả đi về đâu? Mộc Tịnh Kỳ chắc chắn Cát An có tình cảm với Khưu Dĩnh Ninh, bởi ngày đó cô ta bất chấp an toàn của bản thân đổ lỗi cho cô, chẳng phải mục đích để khiến anh quan tâm cô ta mà sinh ác cảm với cô sao?
Cha Mộc là một người đàn ông trăng hoa, lăng nhăng. Mộc Tịnh Kỳ không muốn mình bị so sánh giống những cô gái ông ấy từng cặp kè, phá hoại gia đình, phá hoại tình cảm của người khác.
Chính vì hiểu nỗi đau của những người trong cuộc bị người thứ ba chen vào, Mộc Tịnh Kỳ không cho phép tình cảm riêng tư dẫn dắt lý trí vào con đường sai trái.
Huống chi, Khưu Dĩnh Ninh từng thích Cát An, từng hứa lớn lên sẽ lấy cô ta. Vậy nên, hiện tại anh thích cô mà thay lòng với Cát An, trong đó cũng có lỗi của cô.1
Qua tám giờ sáng một chút Khưu Dĩnh Ninh về tới, vừa vào nhà đã bắt gặp Mộc Tịnh Kỳ ngủ quên ở sofa, điện thoại sáng màn hình phát ra tiếng rung do ma sát với mặt bàn cũng không hề ảnh hưởng đến cô.
Khưu Dĩnh Ninh đặt túi bánh rán mới mua ở cửa hàng quen thuộc xuống bàn, tiện tay cầm lấy điện thoại của Mộc Tịnh Kỳ mở lên xem.
Nhóm chat bạn học đại học của Mộc Tịnh Kỳ chỉ có vài người nhưng hoạt động vô cùng năng nổ, chỉ có cô là ít khi tham gia trực tiếp.
Khưu Dĩnh Ninh chỉ cần lướt vài cái lại bắt gặp tin nhắn chọc ghẹo gán ghép Mộc Tịnh Kỳ và đàn anh tên Trần Hựu kia. Anh cau mày khó chịu, nghĩ ngợi một lúc liền lấy tài khoản của Mộc Tịnh Kỳ "add" tài khoản của anh vào nhóm chat.
Quả nhiên, khi thông báo tài khoản Mộc Tịnh Kỳ vừa thêm tài khoản của Khưu Dĩnh Ninh vào, ai nấy đều gửi loạt dấu chấm hỏi và biểu tượng mặt khó hiểu.
Khưu Dĩnh Ninh nhếch môi đắc ý, tắt thông báo tin nhắn mới từ nhóm chat, sau đó đặt lại điện thoại xuống bàn.
Buổi trưa chỉ có Khưu Dĩnh Ninh và Mộc Tịnh Kỳ ăn cơm cùng nhau. Cơm nước dọn ra xong, Khưu Dĩnh Ninh cả buổi ở ngoài ban công cũng chịu vào nhà.
Anh đưa hộp gỗ màu nâu trầm hình chữ nhật có kích cỡ bằng lòng bàn tay cho Mộc Tịnh Kỳ, nghiêm túc nói: “Cho em.”
Mộc Tịnh Kỳ hoài nghi nhìn Khưu Dĩnh Ninh một cái, vì hiếu kỳ mà nhận lấy. Trong lòng mười mươi đã thầm đoán được đồ anh cho nhất định không bình thường.
Sau khi cô cầm xong, anh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh chờ xem phản ứng, trên môi ẩn hiện nụ cười gian nhàn nhã.
Mộc Tịnh Kỳ nâng cao tinh thần cảnh giác, ngón tay có chút chần chừ mở khóa ở bên hông hộp. Nắp gỗ từ từ được mở ra, đập thẳng vào mắt Mộc Tịnh Kỳ là hai con sâu màu xanh lá, lớn hơn cả ngón tay cái đang ngọ nguậy trên lớp cát mỏng bên trong hộp.1