Ngay khi Khưu Dĩnh Ninh và Mộc Tịnh Kỳ xuống dưới tầng trệt, Cát An từ ngoài về chạm mặt nhau. Bộ dạng của Cát An không còn kiêu ngạo như lúc sáng, tựa như hình thành phản xạ mà hạ tầm mắt, quả nhiên lần nữa bắt gặp Khưu Dĩnh Ninh nắm tay Mộc Tịnh Kỳ.
Mấy giây trôi qua trong im lặng, cả ba cứ mãi đứng yên một chỗ, người này nhìn người kia, người kia lại liếc trộm người nọ. Mộc Tịnh Kỳ theo tầm mắt của Cát An nhìn xuống, lúc này mới phát hiện Khưu Dĩnh Ninh từ khi nào đã từ nắm cổ tay chuyển xuống nắm bàn tay cô.
Nếu đổi lại là trước đây, Mộc Tịnh Kỳ sẽ không nghi ngờ hay nghĩ ngợi bất kỳ điều gì, bởi ngày trước cả hai xem nhau là bạn nên vô tư choàng vai bá cổ, cô cũng sớm quen với sự thân thiết không phân biệt giới tính của anh, nhưng ngay giờ phút này lại là một chuyện hoàn toàn khác.
Mộc Tịnh Kỳ nhanh chóng rút tay về, Khưu Dĩnh Ninh nhận ra hành động của cô liền cố ý siết chặt tay, nhưng anh càng nắm chặt cô chỉ càng dùng sức cự tuyệt.
Giữa lúc Khưu Dĩnh Ninh và Mộc Tịnh Kỳ giằng co nhau về vấn đề nắm tay thì toàn bộ cảnh tượng này đều thu trọn vào tầm mắt của Cát An ở phía đối diện. Cô ta không nhịn được hừ lạnh một hơi khẽ, vừa hé môi muốn tìm cớ gây sự chú ý của Khưu Dĩnh Ninh thì anh lại nhận điện thoại hối thúc của bạn học.
Đợi đến khi bị Khưu Dĩnh Ninh kéo đi một đoạn cách xa Cát An, Mộc Tịnh Kỳ mới dùng lực mạnh hất tay anh ra, khó chịu ra mặt phàn nàn: “Cậu đừng làm như vậy nữa, tôi không thích.”
“Cậu không thích cái gì?” Khưu Dĩnh Ninh điềm nhiên hỏi lại.
“Tôi...”
Trong cơn bức xúc suýt chút nữa Mộc Tịnh Kỳ đã bộc phát suy nghĩ chôn giấu, nhưng nhờ có lý trí mạnh mẽ khống chế giúp cô ý thức được chuyện nên và không nên.
Mộc Tịnh Kỳ không nói gì nữa, quyết định ngậm chặt miệng xoay người đi ra hướng cổng chính, tự giác để không bị Khưu Dĩnh Ninh nắm tay hay lôi kéo. Còn anh đứng yên một chỗ, cau mày khó hiểu dõi theo bóng lưng của cô, bước chân vội vã đuổi theo sau.
Thật ra, Mộc Tịnh Kỳ rất muốn nói, cô không thích dáng vẻ hèn nhát và ngu ngốc của mình lúc này, bị oan không thể giải, chỉ biết trốn rút để nhìn trộm người mình thích vui vẻ với mối tình đầu. Mộc Tịnh Kỳ cũng rất muốn nói, cô không thích hiện tại, bởi khi Cát An quay trở về, cô đã tự động biến thành kẻ dư thừa.
Liên hoan lớp được tổ chức ở một quán ăn ven đường gần trường, có cả sự tham gia của cô chủ nhiệm. Suốt bữa tiệc, Mộc Tịnh Kỳ thu mình một góc, Khưu Dĩnh Ninh ngồi cạnh trong suốt hai tiếng đồng hồ cũng không tham gia vào bầu không khí náo nhiệt, thi thoảng góp vui vài câu cho có lệ.
Gần cuối bữa tiệc, một nam sinh tăng động nhất lớp bỗng đề nghị đọc công khai lưu bút của cả lớp được ghi trong sổ tay lớp trưởng, số lớn đều đồng ý, số ít phản đối cũng vô dụng.
Từng trang lưu bút nhắn gửi được đọc lên, bầu không khí lúc trầm lúc bổng, cũng nhờ đọc lưu bút, vài cặp đôi thích thầm trong lớp cũng lộ diện. Dáng vẻ của Khưu Dĩnh Ninh cũng mong chờ, nhưng là mong chờ trang lưu bút của mình được đọc lên.
Khi đọc đến trang lưu bút của Mộc Tịnh Kỳ, chỉ có vỏn vẹn vài từ ngắn ngủi mang theo ý nguyện lớn: Bình an, khỏe mạnh, hạnh phúc, thành công, trọn vẹn. Trước đó Khưu Dĩnh Ninh là người viết lưu bút sau Mộc Tịnh Kỳ, những gì cô ghi anh đều đã đọc trộm qua.
Đến lượt Khưu Dĩnh Ninh, mọi người bỗng nhiên giữ yên lặng lắng nghe, mắt không ngừng dõi theo biểu cảm gian tà của nam sinh tăng động bày đầu đọc lưu bút kia. Cậu ta hắng giọng một cái, nuốt nước bọt cho thanh giọng mới bắt đầu đọc thật rõ câu từ của Khưu Dĩnh Ninh ghi trong lưu bút.
“Hy vọng mười năm nữa, cô bạn ngồi bàn trên có thể ngồi cùng tôi ở chỗ đăng ký kết hôn, cô gái nằm giường trên có thể cùng tôi nằm chung một giường.”
Nam sinh kia vừa dứt lớp, cả lớp đồng loạt ồ lên kinh ngạc, nhiều người tinh ý và nhất là Như Hoa đều rất nhanh nắm bắt được “cô bạn ngồi bàn trên” mà Khưu Dĩnh Ninh ám chỉ là ai. Về cô gái nằm giường trên vốn không ai biết, bởi việc Khưu Dĩnh Ninh và Mộc Tịnh Kỳ sống cùng nhà, ở cùng phòng, ngay cả Như Hoa cũng không biết.
Trong lúc mọi người xì xào bàn tán, nam sinh kia lại nhíu mày nghi hoặc, lên tiếng hỏi trực tiếp Khưu Dĩnh Ninh: “Dĩnh Ninh, sau này cậu muốn lấy hai vợ à?”
Khưu Dĩnh Ninh không đáp, chỉ nhếch môi cười ẩn ý. Anh nghiêng đầu nhìn Mộc Tịnh Kỳ, đầu cô hơi cúi, mi mắt rũ xuống, khóe môi chùng thấp, dường như không có chút gì gọi là vui vẻ. Khưu Dĩnh Ninh đột ngột bất an mà cắn đầu ngón tay cái, chỉ sợ cô lại suy nghĩ sâu xa hiểu lầm anh ám chỉ người khác.
Trái với những gì Khưu Dĩnh Ninh lo lắng, Mộc Tịnh Kỳ hiểu nhưng cũng không dám hiểu, chẳng may mơ mộng quá nhiều khi hiện thực tàn khốc đánh đổ, e rằng lúc đó người ôm thất vọng nhiều nhất chỉ có một mình cô.
Tiệc liên hoan kết thúc về đến nhà cũng đã gần mười giờ đêm, Mộc Tịnh Kỳ thay quần áo và vệ sinh cá nhân xong liền trèo lên giường đóng cửa nhỏ, xoay mặt vào tường ôm chăn nhắm mắt ngủ, ngủ để quên đi chuyện vui buồn xảy ra vào ngày hôm nay.
Vừa mới khép mắt được một chút, cửa ngăn sau lưng Mộc Tịnh Kỳ bỗng bị kéo ra, cô theo phản xạ tự nhiên xoay đầu nhìn, từ bên ngoài ngược sáng một bóng đen bỗng đổ ập trước mắt.