Quay lại không lâu, Mộc Tịnh Kỳ có hẹn đi ăn riêng với Diêu Diêu và Thanh Tú. Lúc Diêu Diêu rủ ra ngoài, mặt mày cô nàng không được tự nhiên, thậm chí có phần úp mở bí mật.
Năm giờ chiều, Mộc Tịnh Kỳ chuẩn bị xong xuôi để ra ngoài, trong phòng ngủ cô ngồi trước gương tròn nhỏ đặt trên bàn tô son. Vừa tô son xong, cằm cô bất ngờ bị Khưu Dĩnh Ninh nắm lấy xoay qua, chớp mắt anh đã áp môi hôn lên môi cô.
Mộc Tịnh Kỳ hít sâu đè nén cơn giận, trừng mắt nhìn qua Khưu Dĩnh Ninh hả hê ra mặt sau khi đạt được mục đích. Hôn trôi son của cô, anh lại thản nhiên rút khăn giấy tự lau son vây lên miệng mình.
Tròng đen của Mộc Tịnh Kỳ dồn về khóe mắt, tức giận nắm chặt tay muốn đánh Khưu Dĩnh Ninh một trận. Nhưng cô biết tự lượng sức mình nên không dám làm liều, chỉ có thể ấm ức oán trách: “Anh không thể hôn chung một lần thôi à? Từ nãy đến giờ em phải thoa son lại mấy lần rồi!”
Khưu Dĩnh Ninh vô tư nở nụ cười gợn đòn, thản nhiên đáp: “Anh đang thể hiện tình yêu với em đấy, còn trách anh.”1
Mộc Tịnh Kỳ hừ lạnh, dứt khoát lau sạch son bị nhòe trên môi mình, sau đó cầm lấy khẩu trang y tế và túi đứng lên.
Lúc lướt qua Khưu Dĩnh Ninh, cô khẽ nhếch môi đắc ý: “Đừng tưởng em không biết anh đang câu giờ không cho em ra ngoài, dù sao lát nữa ăn cũng trôi, bây giờ không cần thoa son cũng được. Em đi đây, tạm biệt!”
Âm mưu bị bại lộ, ngay khi Mộc Tịnh Kỳ vừa nhấc bước thì Khưu Dĩnh Ninh đã thở dài mè nheo gọi với theo: “Kỳ... em bỏ anh ăn tối một mình thật à?”
Ra khỏi cửa phòng ngủ, Mộc Tịnh Kỳ xoay người lại vẫy vẫy tay, cong môi cười bất đắc dĩ ngầm thừa nhận: “Em sẽ về sớm.”
Ngồi trên xe buýt đến điểm hẹn, ứng dụng mạng xã hội trên điện thoại của Mộc Tịnh Kỳ thông báo tài khoản của Khưu Dĩnh Ninh vừa cập nhật một trạng thái mới, cô hiếu kỳ nhấp vào xem.
Khưu Dĩnh Ninh đăng lên mạng xã hội một dòng trạng thái mang đầy dụng ý: [Sau gần bốn năm yêu nhau, bạn gái không cho tôi hôn, cô ấy còn bỏ rơi tôi theo người khác, để tôi ăn mì gói trong bốn bức tường lạnh lẽo.]1
Nụ cười trên môi Mộc Tịnh Kỳ nhất thời cứng đờ, lướt xuống bình luận chỉ toàn bắt gặp bạn bè Khưu Dĩnh Ninh bênh vực anh. Mộc Tịnh Kỳ cười khổ lắc đầu, thật sự không cách nào đấu lại anh từ tư tưởng đến hành động.
Theo địa điểm hẹn trước, Mộc Tịnh Kỳ ngồi xe buýt mười phút đã đến nơi, mọi khi hội ngộ ăn uống Diêu Diêu không đề xuất ăn lẩu cũng là ăn đồ nướng, nhưng lần này lại chọn một nhà hàng Nhật.
Ngồi ở bàn bốn người cạnh cửa kiếng nhìn ra đường phố, không chỉ Mộc Tịnh Kỳ mà Thanh Tú cũng nhận ra Diêu Diêu có phần khác thường, đột nhiên cô nàng chỉ toàn gọi những món thanh đạm, dáng vẻ cũng nghiêm túc lạ thường.1
Thanh Tú nhìn chằm chằm vào Diêu Diêu ngồi đối diện bằng ánh mắt dò xét, chủ động lên tiếng hỏi: “Cậu không khỏe sao?”
Sắc mặt Diêu Diêu nhợt nhạt hơn bình thường, cô nàng như người bị hỏi cung, hết lấm lét nhìn Thanh Tú rồi lại nhìn qua Mộc Tịnh Kỳ. Chần chừ mãi một hồi lâu, Diêu Diêu mới rụt rè lên tiếng đáp, nhưng giọng nói vẫn lí nhí không tự tin: “Mình... mình có...”
Mộc Tịnh Kỳ ngồi cùng Thanh Tú, không nghe rõ cuối câu Diêu Diêu nói là gì. Cô hơi chồm người về trước, cố vảnh tai lên tập trung, hỏi lại: “Cậu nói có gì cơ?”
Diêu Diêu căng thẳng nuốt nước bọt, tự động cúi người về trước, nhỏ giọng lặp lại: “Mình nói... mình có... e... em bé...”
Bầu không khí trên bàn rơi vào tĩnh lặng, cả Mộc Tịnh Kỳ lẫn Thanh Tú đều ngạc nhiên sững sờ bất động, không ai nói nên được lời nào nữa. Mãi cho tới khi nhân viên dọn đồ ăn lên, không gian căng như dây đàn trên bàn ăn mới dịu lại bớt.
Ngẫm nghĩ kỹ lưỡng, người ngoài cuộc như Mộc Tịnh Kỳ cũng trở nên bối rối, mang những yếu tố quan trọng ra hỏi Diêu Diêu: “Em bé bao nhiêu tháng rồi? Vũ Đằng biết chưa?”
Diêu Diêu thành thật gật đầu: “Hai tháng rồi, cha mẹ Vũ Đằng vừa qua nói chuyện với cha mẹ mình hôm trong Tết, dự định sẽ tổ chức hôn lễ vào tháng sau.”
Kế tiếp đến lượt Thanh Tú tra hỏi: “Phản ứng của Vũ Đằng lúc biết cậu có em bé ra sao?”
Lần này Diêu Diêu không vội đáp, suy nghĩ kỹ mới cất tiếng trả lời: “Mình cũng không hiểu phản ứng của anh ấy là thế nào, lúc đó... anh ấy chỉ khóc, không nói gì hết.”
Khóc, có thể vì hạnh phúc, cũng có thể vì hối hận. Nhưng nếu nói Vũ Đằng thật lòng yêu Diêu Diêu, muốn cùng cô nàng xây dựng hạnh phúc gia đình, điều này hoàn toàn có thể tin tưởng.
Việc có thai này đối với người chưa từng trải như Mộc Tịnh Kỳ và Thanh Tú đều trở nên vô cùng lạ lẫm, tuy cả hai không biết rõ Diêu Diêu có cảm xúc gì, nhưng người làm dì, làm mẹ nuôi tương lai như họ đều cực kỳ hồi hộp.
Sau khi kết thúc bữa ăn, Diêu Diêu được Vũ Đằng lái xe đến đón, hiện tại anh chàng đã có công việc ổn định sau khi ra trường, tuy nhiên thời gian đầu vẫn khó tránh bận rộn vất vả.
Vì ở sát nhà nên Mộc Tịnh Kỳ đi nhờ xe Vũ Đằng về, riêng Thanh Tú tự đón xe về một mình.
Ngay khi vừa an vị vào xe, Vũ Đằng đã quay qua hỏi Diêu Diêu với biểu cảm hết sức lo lắng: “Em đói không? Có muốn ăn gì không?”
Diêu Diêu nhăn nhó mặt mày, khó tin thốt lên: “Em vừa mới ăn xong mà?”
Vẻ mặt Vũ Đằng vẫn nghiêm nghị, phân tích như thật: “Nhưng từ trong đó đi bộ ra cũng tiêu hao năng lượng rồi còn gì, em không được để bụng đói đâu.”
Mộc Tịnh Kỳ ngồi ở ghế sau, âm thầm quan sát Vũ Đằng và Diêu Diêu ngồi phía trên, bỗng nhiên cảm thấy hạnh phúc lây. Cô vẫn còn nhớ, những ngày đầu Vũ Đằng theo đuổi Diêu Diêu đều dùng đồ ăn để dụ dỗ cô nàng, đến nay họ đã yêu nhau bốn năm, đã có con với nhau nhưng tình cảm của những ngày đầu đó vẫn giữ nguyên vẹn.
Nhìn thấy cảnh tượng ngọt ngào trước mặt, Mộc Tịnh Kỳ bất chợt nghĩ đến mình và Khưu Dĩnh Ninh, cô và anh từ lúc xuất phát đến khi ở bên nhau đều trải qua không ít vấn đề lớn nhỏ, mà phần lớn đều do tác động từ bên ngoài, liệu ngày tháng sau này sẽ có thể hoàn toàn bình yên?
Thêm nữa, Mộc Tịnh Kỳ tự hỏi, nếu như cô và Khưu Dĩnh Ninh có con ngoài ý muốn, vậy phản ứng của anh sẽ ra sao. Nếu anh không chấp nhận, cô nghĩ có lẽ bản thân cũng hiểu được lý do.
Khác với Vũ Đằng xuất thân từ gia đình có điều kiện, Khưu Dĩnh Ninh là con một, mai này sẽ là trụ cột chính trong gia đình. Nếu cùng cô xây dựng tổ ấm cũng đồng nghĩa với việc trên vai anh phải gánh thêm trách nhiệm, vừa phải báo hiếu cho cha mẹ Khưu, vừa phải chăm lo cho gia đình riêng.
Làm đàn ông nam nhi, áp lực không chỉ đến từ xã hội còn đến từ gia đình, muốn người nhà được sống thoải mái thì chính người trụ cột phải cật lực làm việc chăm chỉ bên ngoài, kiếm tiền đáp ứng nhu cầu sinh hoạt hàng ngày của cả nhà.
Nhưng một khi đã bước ra xã hội, việc va chạm tốt xấu là điều rất khó tránh khỏi, thế nên khi nghĩ về tương lai của mình và Khưu Dĩnh Ninh sắp tới đây, trong cô lại có nhiều cảm xúc rầu lo.
Rất nhanh đã về tới chung cư, khi Mộc Tịnh Kỳ cùng Diêu Diêu và Vũ Đằng đi vào khu chính, từ phía xa đã nhìn thấy Khưu Dĩnh Ninh ngồi ở bồn hoa trong sảnh dưới tòa nhà ăn kem. Nhìn ở góc độ nào, trông anh cũng giống hệt như người con trai bị bạn gái bỏ rơi.1