Thế nhưng, Mộc Tịnh Kỳ lại cam tâm tình nguyện gật đầu đồng ý, bởi cô tin tưởng vào tình yêu của Khưu Dĩnh Ninh dành cho cô, tin anh có thể mang đến cho cô hạnh phúc như anh hứa.
Nếu một ngày nào đó, kết quả không như Mộc Tịnh Kỳ mong muốn, cô vẫn sẽ vui vẻ chấp nhận, vì thanh xuân rạng rỡ của cô đều nhờ Khưu Dĩnh Ninh mà có.
Dù quyết định hơi gấp gáp nhưng Khưu Dĩnh Ninh không hối hận, ngay thời điểm này anh không muốn mối quan hệ của mình và Mộc Tịnh Kỳ chỉ ràng buộc qua lời nói. Anh muốn pháp luật thừa nhận, bất kỳ ai cũng không được phép xen vào giữa anh và cô, chuyện chia tay cũng sẽ không thể tùy tiện diễn ra.
Cứ ngỡ việc đăng ký kết hôn phải tạm dời lại, nhưng khi biết mẹ Khưu mang theo cả sổ hộ khẩu gốc, không chỉ Mộc Tịnh Kỳ mà Khưu Dĩnh Ninh cũng kinh ngạc không kém.
Mẹ Khưu không nói, cha Khưu không nói, không ai biết được ông bà nôn nóng có con dâu và cháu nội đến mức trước khi đến đây đã nghĩ đến chuyện ép Khưu Dĩnh Ninh cầu hôn Mộc Tịnh Kỳ.
Kết thúc lễ tốt nghiệp, đầu giờ chiều Khưu Dĩnh Ninh cùng Mộc Tịnh Kỳ đến Cục dân chính. Lúc đến trước cửa chính ra vào, Mộc Tịnh Kỳ không nhịn được khựng bước vội níu tay đang nắm của Khưu Dĩnh Ninh lại.
Bắt gặp sắc mặt lo lắng của Mộc Tịnh Kỳ, Khưu Dĩnh Ninh không những không thèm trấn an, ngược lại còn giở giọng đe dọa: “Anh cảnh cáo em, dám có ý nghĩ bỏ của chạy lấy người, anh sẽ ăn vạ sống chết ở đây.”1
Tinh thần đang căng như dây đàn của Mộc Tịnh Kỳ bị Khưu Dĩnh Ninh làm cho mềm lại. Cô bật cười bất lực, khổ tâm phân trần: “Không phải, em chỉ muốn xác nhận lần nữa, anh chắc chắn sẽ không hối hận khi kết hôn với em chứ?”
Đôi mày Khưu Dĩnh Ninh hơi cau lại, không thèm tranh chấp, chỉ nhẹ nhàng hỏi ngược lại: “Em tự tin khẳng định anh sẽ hối hận?”
Nghe xong, Mộc Tịnh Kỳ đột nhiên tự ti hẳn với trí tưởng tượng của mình, cuối cùng cũng phải chịu thua Khưu Dĩnh Ninh, cùng anh vào trong đăng ký kết hôn.
Sau khi hoàn thành xong các thủ tục, Khưu Dĩnh Ninh và Mộc Tịnh Kỳ chính thức ký tên xác nhận vào giấy chứng nhận kết hôn. Quá trình thực hiện đăng ký rất nhanh gọn, đến khi bước ra khỏi cửa Cục dân chính, cầm chắc trên tay giấy hôn thú, Khưu Dĩnh Ninh liền nở một nụ cười đắc thắng.
Đến khi mọi thứ đã xong xuôi, Mộc Tịnh Kỳ vẫn chưa khỏi hồi hộp. Khác hẳn với cô, Khưu Dĩnh Ninh ung dung thản nhiên, nhìn thấy cô lo đến cười không nổi, anh còn cố ý buông lời trêu: “Từ nay, em đã là cô Khưu của anh. Đặc quyền là được nuôi anh và cởi quần lót của anh.”1
Mộc Tịnh Kỳ giật thót mình, vội vã xoay tới xoay lui sợ có người nghe thấy. Cô xấu hổ đánh vào cánh tay Khưu Dĩnh Ninh răn đe, chuyện riêng tư này vào miệng anh chẳng khác nào điều tự hào, thiếu nước để anh lớn tiếng khoe khoang cho cô có động lực đào lỗ để chui.
Theo như dự tính ban đầu của Khưu Dĩnh Ninh, anh muốn sau khi tốt nghiệp sẽ dồn năm năm đầu tập trung sự nghiệp thật vững chắc, mua được nhà và xe, có khoản dư sẽ tính đến kết hôn và lập gia đình.
Nhưng người tính không bằng trời tính, trái tim anh cũng không thể nhẫn tâm nhìn Mộc Tịnh Kỳ chịu thiệt nên phải cho cô niềm tin khẳng định về tình yêu anh dành cho cô.
Khưu Dĩnh Ninh và Mộc Tịnh Kỳ đã thỏa thuận ổn thỏa, tổ chức hôn lễ sẽ tốn rất nhiều chi phí, huống chi cả hai chỉ vừa tốt nghiệp. Tuy cả hai có tiền tiết kiệm nhưng còn phải dùng vào vấn đề trước mắt là dành dụm mua nhà, nếu dùng tiền cha mẹ Khưu càng không được.
Vậy nên, mọi thứ cứ theo kế hoạch của anh mà tính tới, cả hai sẽ dành ra năm năm làm việc, mua nhà mua xe, sau đó sẽ tổ chức hôn lễ rồi quyết định thời gian cụ thể sinh cháu nội cho cha mẹ Khưu.
Buổi tối, mọi người lần nữa tụ họp để chúc mừng tốt nghiệp, đồng thời cũng là bữa tiệc để Mộc Tịnh Kỳ và Khưu Dĩnh Ninh chia tay trở về nhà với cha mẹ Khưu.
Bốn năm, quãng thời gian không quá dài cũng không quá ngắn, đủ để chất chứa những kỷ niệm lớn nhỏ khó quên. Đáng tiếc, cuộc vui nào cũng có lúc tàn, mỗi người hiện tại đều đang bước trên con đường trưởng thành, phải tự lựa chọn hướng đi riêng cho mình.
Mộc Tịnh Kỳ cũng đã hứa với Diêu Diêu khi nào cô nàng sinh em bé sẽ quay lại thăm. Sau này trong tương lai, nếu Mộc Tịnh Kỳ hoặc Thanh Tú kết hôn, dù có ở cách xa nơi đâu, mọi người nhất định vẫn sẽ đích thân đến dự.
Mãi cho đến đêm muộn bữa tiệc mới kết thúc, Khưu Dĩnh Ninh và Mộc Tịnh Kỳ đón taxi về nhà.
Trên đường đi, trông thấy cô trầm mặc nhìn bên ngoài cửa sổ, anh hiểu được tâm tư chôn giấu trong lòng cô liền mở an ủi: “Dù sao cũng không phải là không gặp lại, nếu thật lòng đối đãi với nhau thì đến năm chín mươi tuổi vẫn là bạn tốt.”
Mộc Tịnh Kỳ cong môi mỉm cười, đầu óc hiện tại đang trống rỗng, buộc miệng hỏi một cách lơ đễnh: “Sao lại là chín mươi tuổi?”
Kể cả khi Mộc Tịnh Kỳ không để ý quá nhiều vào vấn đề này thì Khưu Dĩnh Ninh vẫn nghiêm túc đáp: “Vì người cùng em sống đến trăm tuổi, chỉ có thể là anh.”1