Mộc Tịnh Kỳ nghiêng đầu nhìn anh, dịu dàng quan tâm: “Sao vậy? Đậu phỏng vấn rồi phải vui lên chứ.”
Khưu Dĩnh Ninh không đáp, vẫn giữ nguyên biểu tình thiếu sức sống. Anh quay người Mộc Tịnh Kỳ qua đối diện mình, cầm hai tay cô vòng ôm eo anh.
Ở bên nhau có thể xem là đủ lâu, chỉ quan sát nét mặt cùng cử chỉ của Khưu Dĩnh Ninh, Mộc Tịnh Kỳ cũng biết được anh đang có tâm sự, đặc biệt là tủi thân.
Mộc Tịnh Kỳ chủ động ôm chặt eo anh, nhẹ nhàng dò hỏi: “Anh sao thế? Gặp phải chuyện gì không vui sao?”
Nét mặt Khưu Dĩnh Ninh lộ rõ vẻ không vui lẫn hờn dỗi, anh nhìn thẳng vào cô, khó chịu chất vấn: “Chúng ta ở bên nhau mấy năm rồi, tại sao em chưa bao giờ đòi anh mua quà cho em?”
Trước câu hỏi của Khưu Dĩnh Ninh, Mộc Tịnh Kỳ ngạc nhiên đến ngớ người. Từ trước đến nay, nếu là đồ cá nhân cô đều sẽ tự mua lấy, dù gì anh cũng là con trai nên nhiều trường hợp sẽ rất bất tiện.
Thêm nữa, Mộc Tịnh Kỳ vẫn còn nhớ Khưu Dĩnh Ninh từng mắng người ta vì đòi bạn trai mua quà cho, giờ anh lại quay ra trách cô không chịu đòi hỏi ở anh?
Nói gì thì nói, dù gì cả hai cũng là lần đầu yêu đương, hành động hay suy nghĩ đều còn rất thiếu xót, càng khó tránh cách cư xử trẻ con hay nóng nảy.
Hiểu rõ tính tình của Khưu Dĩnh Ninh, thay vì cố đương đầu cãi đến cùng để phân định đúng sai, Mộc Tịnh Kỳ chọn cách hạ trước một nước dỗ ngọt.
“Em không cần gì nhiều nên vẫn chưa đến lúc xin anh mua cho. Nhưng mà, nếu anh chủ động muốn tặng, cái gì em cũng thích hết.”
Nghe đến đây, sắc mặt Khưu Dĩnh Ninh liền tươi tỉnh lên mấy phần, khoé môi nhếch lên một bên ẩn ý: “Vậy mà tháng trước anh tặng em một cặp sâu bướm, em lại đòi đuổi anh ra khỏi nhà.”
Mộc Tịnh Kỳ uất đến nghẹn, thà không nhắc tới, nhắc rồi cô thật sự chỉ muốn đuổi Khưu Dĩnh Ninh ra khỏi nhà. Nhưng cũng không dễ gì để tìm được một người như anh, vào sinh nhật bạn gái liền dùng tấm chân tình tặng một cặp sâu bướm.
Khưu Dĩnh Ninh tự đắc ra mặt, nhanh chóng nghiêm chỉnh trở lại, lên tiếng nhắc: “Muốn lấy quà thì hôn anh rồi nhắm mắt lại.”
Mộc Tịnh Kỳ nở nụ cười bất đắc dĩ, nhón chân hôn lên môi Khưu Dĩnh Ninh rồi nhắm mắt, giơ hai tay lên chờ đợi. Sau tiếng xột xoạt của dây kéo ba lô, Mộc Tịnh Kỳ cảm nhận được hai vật thể nhỏ, nhẹ hình chữ nhật được đặt trong lòng bàn tay mình.1
Đến khi Khưu Dĩnh Ninh cho phép, Mộc Tịnh Kỳ mới mở mắt ra xem. Nhìn hai hộp son mới tinh trong tay mình, Mộc Tịnh Kỳ kinh ngạc đến quên phản ứng.
Bình thường Mộc Tịnh Kỳ không chú ý nhiều đến việc chăm chút ngoại hình, tô son cũng chỉ để cho gương mặt hồng hào, riêng về trang điểm hoàn toàn không biết. Có điều, Mộc Tịnh Kỳ không nghĩ Khưu Dĩnh Ninh lại để ý đến tiểu tiết, ngay cả màu son in trên vỏ cũng là màu cô hay dùng.
Mộc Tịnh Kỳ ngây ngốc nhìn Khưu Dĩnh Ninh, giữa ngực dâng lên cảm giác lâng lâng khó tả. Cô bất giác tươi cười, mãn nguyện hỏi: “Sao lại là son?”
Khưu Dĩnh Ninh suy tư vài giây, nghĩ ngợi kỹ rồi mới mập mờ đáp: “Vì anh muốn là người làm mờ son trên môi em.”1
Lời nói sến sẩm của Khưu Dĩnh Ninh khiến Mộc Tịnh Kỳ nổi cả da gà, sâu trong thâm tâm lại dâng lên cơn xúc động.
Buổi tối trong phòng ngủ, Mộc Tịnh Kỳ cùng Khưu Dĩnh Ninh nằm dài chụm đầu vào nhau, lướt mạng xem những video clip ngắn giải trí.
Bỗng nhiên, thông báo tin nhắn mới hiện lên, Khưu Dĩnh Ninh vốn định bỏ qua nhưng nội dung tin nhắn hiển thị khiến anh phải nhấn vào xem.
Tin nhắn được gửi từ một số lạ, nội dung lại cực kỳ rõ ràng: [Em là Thích Vy đây, anh có nhớ không?]
Khưu Dĩnh Ninh nhíu mày nghĩ ngợi, mãi một hồi mới nhớ ra Thích Vy là con gái viện trưởng gặp ở trung tâm thương mại lúc trưa.
Đợi lâu vẫn không thấy hồi âm, Thích Vy lại gửi đến một tin nhắn khác: [Ngày mai là ngày đầu tiên anh đi thực tập, chúng ta cùng cha em và giáo sư Hà đi ăn đi.]
Từ góc nhìn của Mộc Tịnh Kỳ, toàn bộ nội dung trên màn hình điện thoại đều thu vào tầm mắt. Nghía sang thấy anh trầm ngâm nghĩ ngợi, cô lại tự nhắc mình phải tin tưởng anh, mặc dù mới ngày đầu anh đi phỏng vấn đã có cô gái khác tấn công.
Mộc Tịnh Kỳ vờ như không để ý, vừa chuyển động định nằm quay lưng lại về phía Khưu Dĩnh Ninh đã bị anh kéo ôm vào lòng.
Một lần nữa, va vào mắt Mộc Tịnh Kỳ đầu tiên là màn hình điện thoại đang sáng đèn. Đáp lại sự nhiệt tình của Thích Vy, anh đáp trả một cách phũ phàng: [Bạn gái tôi không cho, xoá số đi.]
Đọc được tin nhắn gửi đi của Khưu Dĩnh Ninh, Mộc Tịnh Kỳ không nhịn được cong môi cười. Lúc này, Khưu Dĩnh Ninh mới hạ tầm mắt nhìn cô, gằn giọng xét nét: “Quay mặt đi là ý gì? Định nghĩ lung tung rồi nghi ngờ anh?”
Quả thật Mộc Tịnh Kỳ đã nhen nhóm suy nghĩ đó, có trách thì trách Khưu Dĩnh Ninh quá toàn diện, mặt nào cũng ưu tú, người bạn gái như cô không lo mất mới lạ.
Nhưng hiểu lầm còn chưa đến hai phút đã bị xoá sổ, Mộc Tịnh Kỳ không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ ái ngại biện minh: “Quyền riêng tư của anh mà, em không thể xen sâu vào.”
Khưu Dĩnh Ninh cười lạnh một tiếng, kiên định tuyên bố: “Quyền riêng tư đó, anh không cần. Quyền riêng tư của em, cũng đừng hòng có!”1