Vừa chuẩn bị ăn tối, Cát An bất ngờ ghé qua, Mộc Tịnh Kỳ tự động ngồi ở đầu bàn, cách Khưu Dĩnh Ninh một ghế thay vì ngồi cạnh anh. Khi Cát An được mẹ Khưu mở cửa đi vào bếp, Khưu Dĩnh Ninh cùng lúc nắm tay Mộc Tịnh Kỳ kéo cô về vị trí cũ trong sự ngỡ ngàng của những người có mặt.1
Đến khi Mộc Tịnh Kỳ đã ngồi yên vị, cô vẫn hoang mang ngước mắt nhìn Khưu Dĩnh Ninh. Chỉ khi Cát An lên tiếng hỏi thăm, Mộc Tịnh Kỳ mới rời mắt khỏi anh nhìn qua cô ta.
Ngồi ăn được một lúc, trên bàn chỉ có duy nhất Khưu Dĩnh Ninh và Mộc Tịnh Kỳ là yên lặng. Cát An và cha mẹ Khưu nói về việc khi nào cô ta sẽ về nhà với cha mẹ đón Tết.
Nửa chừng, Cát An liếc mắt qua phía anh, mở lời hỏi: “Ninh, hay hôm nào rảnh, em cùng cô chú ghé qua nhà cha mẹ chị chơi đi.”
Nghe qua có vẻ như là một lời mời, nhưng ẩn ý của Cát An quá mức lộ liễu. Gia đình Khưu Dĩnh Ninh còn có Mộc Tịnh Kỳ, Cát An lại không hề nhắc đến.
Dáng vẻ Khưu Dĩnh Ninh lơ đễnh, vừa bẻ đùi gà luộc vừa đáp: “Không rảnh.”
Bầu không khí bỗng nhiên rơi vào im lặng, riêng nụ cười mong đợi của Cát An lập tức cứng đờ gượng gạo. Khưu Dĩnh Ninh trước sau vẫn điềm nhiên như không, bẻ đùi gà xong liền đưa qua cho Mộc Tịnh Kỳ.
Trước những hành động bất ngờ của Khưu Dĩnh Ninh, đầu óc Mộc Tịnh Kỳ trống rỗng vì mông lung, bất chợt đưa tay cầm lấy đùi gà anh đưa cho.
Cha mẹ Khưu ngồi ở đối diện, lặng lẽ đưa mắt quan sát hai bạn trẻ ở trước mặt rồi lại nhìn nhau, không cần hỏi có lẽ cũng đủ biết Khưu Dĩnh Ninh đã chịu xuống nước làm lành với Mộc Tịnh Kỳ.
Không để không khí bữa ăn trầm lặng quá lâu, mẹ Khưu vờ cười thành tiếng, chủ động bắt chuyện phá tan sự ngượng ngùng ngập tràn: “Ý Cát An hay đấy chứ, chẳng phải anh chị ấy mua nhà ở biển sao, nhân cơ hội ra đó vài ngày chơi cũng được.”
Cát An nghe thấy mẹ Khưu gỡ gạc liền mừng thầm, ít nhiều bà sẽ khuyên hoặc ép Khưu Dĩnh Ninh đi cùng, đến lúc đó cô ta và anh lại có nhiều không gian riêng bên nhau.
Ngay khi Cát An vừa mở miệng định hùa theo, mẹ Khưu nhanh hơn một nhịp bày tỏ ý đồ của mình: “Ninh với Kỳ ở nhà giữ nhà nhé, cha mẹ đi thăm cha mẹ Cát An một chuyến, sẵn tiện đi du lịch đổi gió.”1
Nói rồi bà còn nhiệt tình quay sang cha Khưu, cố tình nhấn mạnh hỏi: “Ý mình thế nào?”
“Được chứ, anh cũng đang nghĩ giống em.” Cha Khưu gật gù tán thành, nét mặt nghiêm nghị lại thấp thoáng nét nịnh bợ ủng hộ vợ.1
Mẹ Khưu cười hài lòng, vừa nhìn qua Khưu Dĩnh Ninh thì anh đã đáp ngay không cần đợi bà hỏi: “Tán thành!”
Không cần bàn đến nữa, mặt mũi Cát An đã sớm đen như đít nồi, mẹ Khưu vui sướng đến mức suýt chút phụt cười lớn, may vẫn còn kiềm chế lại kịp, lén đá mắt với cha Khưu.1
Mộc Tịnh Kỳ ngạc nhiên há hốc nhìn chằm chằm vào Khưu Dĩnh Ninh một lúc lâu đến mức quên ăn, đến khi anh liếc qua cô mới giật mình vội xoay đầu đi.
Cô thật sự không hiểu, rõ ràng thời gian qua theo dõi trên mạng xã hội, thấy anh và Cát An thường xuyên đi ăn riêng với nhau như hẹn hò, vậy cớ gì anh lại đối xử phũ phàng với cô ta như lúc này? Là vì hai người họ đã chia tay hay do cô nghĩ nhiều?
Kết thúc buổi tối, Mộc Tịnh Kỳ về phòng tắm rửa, trong lúc cô đang ở trong nhà tắm, điện thoại của cô đặt trên bàn học báo tin nhắn mới. Khưu Dĩnh Ninh ngồi sát bên, vẫn đinh ninh là cô bạn lúc trưa gọi điện cho Mộc Tịnh Kỳ không gặp nên giờ nhắn tin tới. Nhưng khi thấy hai chữ Trần Hựu, anh lại không bỏ lỡ một giây chộp lấy điện thoại mở lên xem.
Tin nhắn mới được gửi từ một nhóm chat chỉ có năm thành viên, người tên Trần Hựu còn gọi đích danh Mộc Tịnh Kỳ, quan tâm một cách thân thiết: [Em về nhà rồi sao? Sao không nói anh biết đưa em ra sân bay?]
Ngay sau đó, Diêu Diêu không hay biết người xem tin nhắn là Khưu Dĩnh Ninh mà vô tư nói xấu: [Đàn anh, nhà Kỳ Kỳ có nuôi trai đểu đấy, nói chuyện chảnh chọe hống hách lắm, anh mau bảo vệ cô ấy đi.]
Còn chưa mất đến hai giây, Trần Hựu đã trả lời: [Thật à? Trai đểu là sao?]
Diêu Diêu vốn thân thiết với Mộc Tịnh Kỳ, từng tâm sự nhiều chuyện nên cũng biết không ít. Nghe Trần Hựu hỏi, cô nàng liền nhanh nhau đáp: [Trai đểu là con trai của cha mẹ nuôi Kỳ Kỳ, trước Kỳ Kỳ thích cậu ta nhưng cậu ta có bạn gái là thanh mai trúc mã, nên cô ấy mới chọn đến trường chúng ta học để quên cậu ta đấy.]1
Xem tới đây, hai mắt Khưu Dĩnh Ninh mở to kinh ngạc, tư thế ngồi uể oải lập tức bật thẳng dậy. Mộc Tịnh Kỳ từng thích anh, cô hiểu lầm anh và Cát An, việc cô chọn trường đại học ở thành phố khác không đơn giản là giận dỗi hiểu lầm, mà là vì không muốn thích anh nữa.
Tâm trí Khưu Dĩnh Ninh nhất thời rối bời, anh thật sự chưa nghĩ đến Mộc Tịnh Kỳ thích anh, anh còn ngây ngô nghĩ rằng lên đại học sẽ theo đuổi cô. Nếu ngày đó không xảy ra chuyện, anh không vì Cát An lớn tiếng với Mộc Tịnh Kỳ, có lẽ anh và cô đã ở bên nhau với tư cách khác.1
Giờ đây biết được, hiểu ra tất cả, Khưu Dĩnh Ninh vừa nuối tiếc lại vừa tức giận bản thân không chịu nhận ra mọi thứ từ sớm. Lẽ ra anh nên sớm biết rằng, Mộc Tịnh Kỳ tin tưởng anh, dựa dẫm vào anh vì cô có tình cảm đặc biệt với anh.1
Mộc Tịnh Kỳ tắm xong trở ra bắt gặp Khưu Dĩnh Ninh đang ngồi ngây người bất động một chỗ, cô bước đến gần mới phát hiện anh đang cầm điện thoại của cô, trên màn hình liên tục nhảy ra tin nhắn mới.
Cô chần chừ dõi mắt theo bộ dạng mất hồn của anh, đắn đo mãi mới dám cất tiếng hỏi: “Ninh, cậu sao vậy?”
Tiếng nói của Mộc Tịnh Kỳ phát ra kéo Khưu Dĩnh Ninh về thực tại, anh xoay người nhìn cô, thất thần tuôn ra một tràng: “Tôi với Cát An không hẹn hò, về những bức hình chị ta đăng là ở căn tin trường là tôi đi ăn cùng nhóm bạn trong lớp, không phải đi riêng. Còn nữa, thời gian qua tôi không liên lạc với cậu là muốn cậu chủ động liên lạc trước với tôi, không phải vì tôi qua lại với Cát An mà quên cậu...”1
“Tại sao cậu lại giải thích với mình những chuyện này?” Mộc Tịnh Kỳ khó hiểu ngắt ngang, bộ dạng vô tội của Khưu Dĩnh Ninh trước mặt khiến cô có cảm giác tội lỗi.
Cứ hễ nhắc đến chuyện tình cảm liên quan đến Mộc Tịnh Kỳ, bao nhiêu dũng khí của Khưu Dĩnh Ninh không rõ chạy đi đâu mất. Hai tay anh run nhẹ vì căng thẳng, mắt mở trừng trừng không dám chớp.
Những tưởng không dám bày tỏ lòng mình, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc Mộc Tịnh Kỳ hiểu lầm anh với Cát An, sau đó lại được người khác theo đuổi ví dụ như người tên Trần Hựu kia thì bao nhiêu sự hiếu chiến trong anh liền bùng cháy trở lại.
Khưu Dĩnh Ninh lấy hết can đảm nhìn thẳng vào mắt Mộc Tịnh Kỳ, dù đã cố gắng khống chế giữ bình tĩnh nhưng trong giọng nói lại lộ ra vài phần mềm yếu: “Tôi... không muốn cậu tiếp tục hiểu lầm tôi với Cát An, tôi... tôi chỉ thích cậu thôi.”