Tuy lúc đầu cha mẹ Vũ Đằng không có nhiều cảm tình với Diêu Diêu vì ngoại hình và xuất thân, nhưng sau khi có cháu nội, thái độ ông bà liền quay ngoắc một trăm tám mươi độ trở nên hòa nhã, ưu tiên con dâu và cháu nội hàng đầu.1
Mộc Tịnh Kỳ được mời làm dâu phụ, buổi sáng ngày diễn ra hôn lễ phải tranh thủ dậy sớm để chuẩn bị.
Mới qua sáu giờ sáng, báo thức điện thoại vang lên ầm ĩ, Mộc Tịnh Kỳ mơ nhiều hơn tỉnh vươn tay ra khỏi chăn, chồm đến tắt báo thức đang reo.
Khó khăn lắm Mộc Tịnh Kỳ mới chống cự lại được sự quyến rũ của chăn êm nệm ấm, nào ngờ cô vừa ngồi dậy Khưu Dĩnh Ninh đã kéo cô ngã xuống ôm vào lòng, tay siết chân gác lên người cô, phủ chăn đắp lên cao cho cả hai.
Bị Khưu Dĩnh Ninh ôm chặt không cho rời giường, Mộc Tịnh Kỳ cười khổ, cảm nhận được hơi ấm bao quanh liền sinh ra ý thức ỷ lại lười biếng không muốn động.
Ôm nhau một lúc, Khưu Dĩnh Ninh chợt cất giọng khàn khàn hỏi: “Ghen tị không?”
“Hửm?” Mộc Tịnh Kỳ lên giọng trong cổ họng, mở mắt ngước đầu nhìn Khưu Dĩnh Ninh. Hiểu được ý anh, cô khẽ cười, có hơi do dự đáp: “Nếu cả đời không có, đương nhiên là ghen tị.”
Khưu Dĩnh Ninh cười hắt ra một cái, hé mắt cúi đầu nhìn thẳng vào mắt Mộc Tịnh Kỳ, thấp giọng mờ ám: “Anh đồng ý gả cho em mà.”
Mộc Tịnh Kỳ bị lời nói của Khưu Dĩnh Ninh làm cho tỉnh ngủ hoàn toàn, chỉ còn biết cười một cách bất lực. Từ ngày ở bên cạnh anh với tư cách người yêu, không bị anh phũ đã là đáng mừng, lãng mạn hay ngọt ngào cô không dám mong ước quá nhiều.
Nằm nướng thêm tầm hai mươi phút, Khưu Dĩnh Ninh cùng Mộc Tịnh Kỳ xuống giường sửa soạn.
Trước khi xuất phát, Khưu Dĩnh Ninh ngồi ở bậc thềm, dùng miếng silicon trong suốt chêm vào gót giày mới của Mộc Tịnh Kỳ. Đợi cô ra tới, anh giúp cô mang giày, cài quai ngang cổ chân cho chắc chắn sau đó mới đứng lên, cầm túi thay cô rồi cùng đi ra ngoài.
Sau khi làm lễ gia tiên rước dâu, bữa tiệc cưới chính thức được diễn ra ở khách sạn sang trọng bậc nhất thành phố, dự tính khách mời trên dưới năm trăm người.
Không gian tiệc cưới vô cùng xa hoa thanh lịch với tông chủ đạo màu trắng, hình thức trang trí theo lối Châu Âu cổ điển, vô cùng bắt mắt.
Trong phòng chờ của cô dâu, Mộc Tịnh Kỳ lặng lẽ ngắm nhìn dáng vẻ rạng rỡ pha lẫn thêm sự hồi hộp của Diêu Diêu trước bàn trang điểm. Váy cưới của Diêu Diêu được đặt may theo mẫu thiết kế đính pha lê, độ lộng lẫy có thể đánh giá một trăm điểm tuyệt đối.
Thấy Diêu Diêu vui vẻ, không hiểu vì sao, trong lòng Mộc Tịnh Kỳ cũng cảm thấy hạnh phúc cùng cô nàng.
Đoạn đường tình cảm của Diêu Diêu và Vũ Đằng từ đầu đã có thể xem là suôn sẻ, chút trở ngại của cha mẹ chồng cũng không đáng là bao. Giờ đây, Diêu Diêu dường như có tất cả, có một tổ ấm thuộc về riêng mình.
Thật lòng mà nói, Mộc Tịnh Kỳ không hiểu rõ được cảm giác có con, cũng không hiểu được cảm giác khi mặc váy cưới là như thế nào, nhưng đáy lòng cô hiện tại đang dần nhen nhóm hy vọng cơ hội đến với mình vào một ngày nào đó không xa trong tương lai.
Mộc Tịnh Kỳ chưa từng có ý định đòi hỏi hay khát khao quá nhiều, cô không cần một hôn lễ cao sang, cũng không cần cưới được một người đàn ông quá xuất sắc. Cô chỉ cần một hôn lễ bình dị có đủ mặt người thân thiết, lấy được một người chân thành, thật lòng yêu thương và bảo vệ cô.
Đến mười giờ, bữa tiệc cưới chính thức diễn ra, không khí trong hội trường náo nhiệt rộn ràng, khắp nơi đều là tiếng cười nói chúc mừng. Trên mặt của Diêu Diêu và Vũ Đằng luôn mang theo nụ cười mãn nguyện vui vẻ, khi cả hai nhìn nhau nụ cười càng thêm rạng ngời.
Sau khi cô dâu và chú rể làm nghi lễ xong, Mộc Tịnh Kỳ trở về bàn tiệc ngồi cùng Khưu Dĩnh Ninh. Trên bàn chung còn có Trần Hựu và Thanh Tú, cùng một số bạn học cùng lớp ở trường đại học có quan hệ tốt với Diêu Diêu.
Qua một hồi, giữa lúc mọi người đang ăn uống trò chuyện, Khưu Dĩnh Ninh liếc thấy cổ váy Mộc Tịnh Kỳ hơi trượt xuống, anh nhanh tay kéo lên giúp, còn cố tình dùng khớp xương ngón cái ấn mạnh lên xương ngực cô như một hành động cảnh cáo.
Mộc Tịnh Kỳ mặc váy trắng cổ vuông tay dài phồng, phần cổ áo chỉ thấp dưới xương quai xanh khoảng nửa gang tay. Khi xương ngực bị Khưu Dĩnh Ninh nhấn mạnh, Mộc Tịnh Kỳ đau đến mức rít một hơi lạnh, vội giơ tay lên che ngực lại.
Khưu Dĩnh Ninh lườm nhanh Mộc Tịnh Kỳ một cái, cô khóc không nổi, cười cũng không xong, lặng lẽ kéo phần áo phía trên ra sau tránh hớ hênh.
Gần cuối bữa tiệc, một nghi thức không thể thiếu chính là ném hoa cưới. Trong khi các cô gái trẻ đến dự tiệc hào hứng rời bàn tập trung đến khoảng trống dưới trước sân khâu để giành hoa cưới, ngay cả Thanh Tú cũng tham gia thì riêng Mộc Tịnh Kỳ lại ngồi yên một chỗ.
Cả ngày hôm nay, Mộc Tịnh Kỳ luôn có cảm giác nôn nao hồi hộp trong lòng, hiện tại cô chưa nghĩ đến chuyện kết hôn vì muốn để Khưu Dĩnh Ninh tập trung phát triển sự nghiệp, nhỡ chụp được hoa cưới, sợ rằng số phận vận vào phải cưới sớm.
Thấy Mộc Tịnh Kỳ không để ý chuyện giành hoa cưới lấy may mắn, Khưu Dĩnh Ninh cũng không gấp gáp, theo như kế hoạch vẫn còn nhiều việc làm phải trước để chuẩn bị cho hôn nhân. Trừ phi, Mộc Tịnh Kỳ tự nguyện muốn kết hôn sớm, anh vẫn sẽ vì cô mà thay đổi dự định của mình.
Phía chỗ các cô gái đang đứng, Diêu Diêu xoay lưng về phía họ chuẩn bị ném hoa. Mọi người háo hứng đếm ngược, chờ đợi thời khắc hoa cưới được tung lên.
“Ba... hai... một!”
Ngay khi số đếm vừa dứt, Diêu Diêu bất ngờ xoay người, nhanh chóng đi thẳng đến bàn đưa hoa cưới tận tay cho Mộc Tịnh Kỳ, ẩn ý nhắc: “Chúc cậu sớm lập gia đình, sinh một đàn con kháu khỉnh.”
Do quá bất ngờ, Mộc Tịnh Kỳ bị dọa đến ngớ người, nụ cười trên môi lúc này chẳng khác nào đang mếu. Nhưng từ chối hoa cưới chính là từ chối hạnh phúc, vậy nên cô chỉ có thể cắn răng nhận lấy.
“Cảm ơn cậu.”
Đợi khi mọi người tản ra, Mộc Tịnh Kỳ mới cứng nhắc xoay đầu nhìn qua Khưu Dĩnh Ninh kiểm tra biểu hiện của anh. Nằm ngoài dự đoán của cô, anh thản nhiên giơ bốn ngón tay lên, cười gian nói: “Bốn đứa.”
Mộc Tịnh Kỳ: “...”