• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bị mọi người xung quanh dòm ngó, sợ Khưu Dĩnh Ninh lại lớn tiếng la lối, Mộc Tịnh Kỳ đành cắn răng nắm tay anh cùng trở lại siêu thị.

Trên lầu của siêu thị là nơi mua sắm, trên nữa là tầng phục phụ ăn uống giải trí. Khưu Dĩnh Ninh và Mộc Tịnh Kỳ ghé vào một cửa hàng đồ ăn nhanh giải quyết bữa trưa.

Dù không phải là lần đầu đi ra ngoài đi ăn riêng cùng nhau, nhưng đối với Mộc Tịnh Kỳ và Khưu Dĩnh Ninh lúc này tựa như có một khoảng không vô hình ngăn cách. Có lẽ, vì cả hai không còn mang suy nghĩ ở cùng nhau với tư cách bạn bè, thêm vào đó là những suy nghĩ khi dần trưởng thành cũng đủ biến một mối quan hệ từng thân trở nên xa dần.

Nhất là khi, Mộc Tịnh Kỳ không buông bỏ được suy nghĩ tiêu cực muốn trốn chạy, cô sợ tình cảm của Khưu Dĩnh Ninh dành cho mình, sợ cô không xứng với anh, sợ anh lãng phí thời gian vì cô.

Kết thúc bữa trưa trong bầu không khí có phần mất tự nhiên, lúc chuẩn bị ra về Khưu Dĩnh Ninh vô tình chạm mặt nhóm bạn học trong lớp đang đi chơi.



Trong nhóm bốn người gồm hai nam hai nữ, một chàng trai trẻ vẻ ngoài khá bảnh bao, trông như công tử rất biết chăm chút ngoại hình. Tính tình cậu ta khá cởi mở, chủ động đi đến gần bắt chuyện: “Ninh, đi đâu vậy?”

Mộc Tịnh Kỳ giữ tiền nên thanh toán ra sau, đúng lúc bắt gặp Khưu Dĩnh Ninh bị nhóm bạn anh vây quanh tay bắt mặt mừng. Cô vừa lóe lên suy nghĩ lén trốn chuồn trước, Khưu Dĩnh Ninh bỗng xoay đầu nhìn cô một cái, bất chợt đưa tay ra sau hướng về phía cô.

Vừa sợ Khưu Dĩnh Ninh lại nổi máu đanh đá, lại sợ khiến anh mất mặt với bạn bè, Mộc Tịnh Kỳ nhắm mắt cam chịu bước đến, đặt bàn tay mình vào bàn tay đang giơ ra chờ sẵn của anh.

Ngay khi nhận ra được sự xuất hiện của Mộc Tịnh Kỳ cùng hành động nắm tay thân mật với Khưu Dĩnh Ninh, nhóm bạn anh bỗng đồng loạt sững người nhìn về phía cô, bầu không khí rôm rả bỗng chốc rơi vào yên lặng.

Chàng trai mang dáng dấp công tử phong lưu kia rất nhanh nắm bắt được vấn đề. Anh ta cười cười ẩn ý, không chút kiêng dè bắt bẻ: “Bọn tôi còn hỏi, trợ giảng Cát An cái gì cũng tốt cậu lại không ưng, hoá ra lén lút che giấu bạn gái sau lưng.”

Khưu Dĩnh Ninh không thừa nhận cũng không phủ nhận, Mộc Tịnh Kỳ sau khi nghe những lời chàng trai kia nói liền nhớ đến lời Khưu Dĩnh Ninh từng nói với cô. Hoá ra, anh và Cát An thật sự không hẹn hò, vậy những bức ảnh cô ta đăng tải thật sự là cố ý hay có mục đích khác?

Trò chuyện thêm vài câu, Khưu Dĩnh Ninh viện cớ có việc đưa Mộc Tịnh Kỳ về trước. Mộc Tịnh Kỳ để yên cho anh nắm tay dẫn đi, trong lòng khó tránh dâng lên cảm xúc hỗn tạp.



Khưu Dĩnh Ninh càng trưởng thành càng ra dáng một người con trai có thể mang đến cảm giác dựa dẫm. Nhưng song song với đó, Mộc Tịnh Kỳ vẫn luôn mông lung về mối quan hệ giữa cả hai ở hiện tại.

Không phải người yêu, cũng không còn là bạn bè thân thiết. Vậy mà, cái nắm tay đang diễn ra lại chẳng chút ngượng ngùng.

Ngồi vào trong xe, Khưu Dĩnh Ninh mở túi bánh rán kiểm tra xem còn độ nóng hay không, sau đó lấy ra một cái, mở gập phần giấy phía trên xuống đưa qua cho Mộc Tịnh Kỳ.

Mộc Tịnh Kỳ cũng không khách sáo cầm lấy, từ lúc sang thành phố khác muốn tìm mua hương vị bánh rán yêu thích quen thuộc vô cùng khó, khi trở về chỉ muốn ăn đến ngán thì thôi.

Trước đây do một lần tình cờ được Khưu Dĩnh Ninh mua cho ăn, Mộc Tịnh Kỳ liền say đắm hương vị bánh rán của cửa hàng này. Và dù biết rằng mỗi lần mua đều rất khó, nhưng anh vẫn luôn là người chịu khó mua cho cô.

Trải qua nhiều chuyện, nghĩ lại Mộc Tịnh Kỳ cảm thấy có chút buồn cười. Ngày trước Khưu Dĩnh Ninh ngoài lạnh trong nóng, làm việc gì cũng âm thầm nghĩ cho cô, vậy mà cô lại không đủ dũng khí để thừa nhận.

Tất cả, cũng vì “không xứng” và “đến sau”.

Cha mẹ Khưu dự tính đến thăm cha mẹ Cát An, sẵn tiện đi du lịch đổi gió, nhưng sâu trong thâm tâm, mục đích chính đều là muốn Khưu Dĩnh Ninh và Mộc Tịnh Kỳ có khoảng không gian riêng, cùng nhau ngồi xuống hoá giải những mâu thuẫn hiểu lầm.

Cả ngày lo tranh thủ dọn dẹp nhà cửa, nấu sẵn những món truyền thống để dành ăn trong Tết, lúc kết thúc ngày cũng đã qua hai giờ sáng.

Trước lúc đi ngủ, mẹ Khưu ghé qua dặn dò trước khi sáng mai ông bà lên đường. Bà gõ cửa phòng Khưu Dĩnh Ninh và Mộc Tịnh Kỳ rồi mới đẩy vào, nào ngờ con trai bà mặt dày tới mức nằm ì trên giường Mộc Tịnh Kỳ không thèm xuống khi bà vào. Cứ như anh sợ bà không biết anh và cô đã phát triển tới giai đoạn nào.

Mẹ Khưu không vào phòng mà chỉ đứng ở cửa, đúng lúc Mộc Tịnh Kỳ từ trong phòng tắm riêng ra, bà cười gian, ẩn ý nhắc nhở: “Hai ngày cha mẹ không có ở nhà... cứ tự nhiên.”

Chỉ mới nghe tới đây, biểu cảm của Khưu Dĩnh Ninh không che giấu được sự gian manh, duy nhất Mộc Tịnh Kỳ nhấc chân không nổi, sống lưng hoàn toàn cứng đờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK