Chương 120:
“Sao rồi, sao Cảnh Trăn còn chưa tới…”
Lâm Cảnh Trăn tới rất nhanh, được một lát thì Tô Khuynh Tình nói người đã tới rồi.
Cô ta ra ngoài đón Lâm Cảnh Trăn.
Ở cửa, Lâm Cảnh Trăn hỏi, “Làm sao vậy?”
Tô Khuynh Tình nói sự tình.
“Mặc kệ có nói thế nào, cũng không thể đi đánh một con vật nhỏ đáng yêu như thế thành như vậy được… Anh thử nhìn Nữu Nữu thì biết, em nhìn vậy cũng rất đau lòng, không trách mẹ em lại tức giận như vậy.”
Nói rồi, mắt Tô Khuynh Tình cũng đỏ một vòng.
Lâm Cảnh Trăn ôm lấy cô ta dỗ dành, “Được rồi, bình thường đến con kiến em cũng không dám giết, thấy Nữu Nữu chắc bị dọa sợ rồi, đừng sợ, sao Tô Thính Ngôn kia lại nhúng tay vào nữa rồi.”
Lâm Cảnh Trăn nghĩ tới cô, da gà cả người đều nỏi lên, trong lòng mơ hồ không muốn gặp cô.
“Hung thủ kia tình cờ là người chị quen biết…”
“Đừng sợ, anh đi qua nói.”
“Ừm, anh đến rồi em sẽ không sợ nữa.”
Tô Khuynh Tình cần thận tiền gần người anh ta, siết lấy góc áo của anh ta, rất ÿ lại.
Lâm Cảnh Trăn tới, chắc chắn có thể giúp cô ta hù dọa người phụ nữ kia rời đi.
Lại Mỹ Lâm vừa nhìn thấy hai người tiễn vào, vội vàng kêu khóc nói, “Cảnh Trăn, cậu xem bọn họ làm gì Nữu Nữu nhà dì đi, thực sự chưa thấy qua thứ không có tính người như thế, nói Nữu Nữu nhà dì là chó, là súc sinh cũng không bằng.” Lại Mỹ Lâm vừa mắng vừa kéo Lâm Cảnh Trăn qua, “Cậu nhất định phải giúp dì, dạy dỗ người phụ nữ này một trận cho dì, không chịu nhận lỗi, dì sẽ không để cho bà ta đi.”
Lâm Cảnh Trăn vừa ngắng đầu lên, chợt nhìn thấy hai người trước mặt.
An Mễ Hinh cũng kinh hãi rồi.
“Cậu?”
Nghe bọn họ gọi Cảnh Trăn Cảnh Trăn, đâu nghĩ đến, vậy mà lại là Lâm Cảnh Trăn chứ, Lâm Cảnh Trăn sửng sốt, sau đó cũng khiếp sợ đứng ở tại chỗ.
Lại Mỹ Lâm vẫn còn đứng một bên kêu.
“Cảnh Trăn, cậu nhất định phải trừng trị mụ đàn bà xấu xa này một trận, không được thì ném tới đồn cảnh sát đi, để cho bà ta biết, đắc tội người không nên đắc tội, sẽ gặp hậu quả gì.”
Lâm Cảnh Trăn hoảng hột, vội vàng quay đâu lại nói, “Được rồi đừng nói nữa.”
Lại Mỹ Lâm bị ngắt lời, dừng lại nhìn vẻ mặt khủng hoảng Lâm Cảnh Trăn, thấy anh ta đang tức giận, tuy rằng không biết vì sao, nhưng là vẫn nhanh chóng ngậm miệng lại.
Tô Thính Ngôn liếc Lâm Cảnh Trăn.
“Lâm thiếu, gặp ở chỗ này cũng thật là…”
Lâm Cảnh Trăn bỏ mặc hai mẹ con kia ở phía sau kinh ngạc, giữa ánh mắt kỳ lạ của người xem náo nhiệt xung quanh, đi tới bên cạnh An Mễ Hinh.
“Ngài(2) không có bị thương chứ?”
Thái độ này… Sao nhìn giống như có quen biết vậy?
Hơn nữa còn có chút… Sợ?
Tô Thính Ngôn nói, “Bị dọa sợ, anh nói xem có bị thương chưa?”
Lâm Cảnh Trăn vội hỏi, “Vậy bây giờ tôi đưa ngài(?) đến bệnh viện.”