Chương 452:
Tô Thính Ngôn nói: “Nếu đều không quen biết, vậy… Chúng ta có thể đi rôi chứ.”
“Đó là đương nhiên.”
Lâm Nhứ nhìn cũng không thèm cho hai người kia một cái liếc mắt, đã mang Tô Thính Ngôn đi trước rồi.
Tô Khuynh Tình ở phía sau khó chịu.
Lại Mỹ Lâm lại khó hiểu nói: “Sao con lại nói nhữ vậy, thật là, Tô Thính Ngôn, kia vừa mới chết đi, cuôi cùng có mấy ngày được sống yên ồn một chút, sao lại xuất hiện một người phụ nữ lớn lên cứ như là cùng Tô Thính Ngôn từ một cái khuôn mẫu khắc ra vậy chứ.”
Tô Khuynh Tình nói: “Mẹ. mẹ thật sự cái gì cũng đều không hiểu, lúc Tô Thính Ngôn chết, có bao nhiêu oanh động, bao nhiêu người đứng ở trên đường vì cô ta mà đau buôn, nều hiện tại phòng phát Sóng trực tiếp của con có thể tìm cơ hội mời người phụ nữ giỏng cô ta kia về, vậy mẹ nói xem sẽ có hiệu quả như thế nào?”
Lúc này Lại Mỹ Lâm mới phản ứng lại.
“Đúng vậy, nhất định có rất nhiều người xem.”
“Cho nên con mới hưng phấn như vậy nha, chính là mẹ vừa mới nói những lời này đó, ôi.”
Lại Mỹ Lâm nhìn thấy bao nhiêu tiền của cứ thế đi mấy, lập tức cũng ảo não không thôi: “Là mẹ không đúng, vậy bây giờ phải làm sao đây.”
Tô Khuynh Tình nghĩ nghĩ: “Con tìm người hỏi thăm trước một chút, ở bên cạnh Lâm Nhứ, còn lớn lên giỗng Tô Thính Ngôn, nói vậy không có khả năng giầu đi, nhất định sẽ CÓ người biết, người này có địa vị gì.”
“Đúng đúng, hỏi thăm một chút, JJúC này mẹ nhất định phối hợp con.”
Tô Thính Ngôn đi thật ra rồi mới hỏi Lâm Nhứ: “Thật sự không biết u2”
Lâm Nhứ nói: “Em thì sao, cũng thật sự không biết à?”
“A… Đương nhiên tôi không quen biết, nhưng mà bọn họ lại nói là quen biết tôi, như vậy thì hẳn là quen biết chương 330: Giới thời trang anh, thật là vô tình, cứ như vậy mà coi như không quen biết.”
Lâm Nhứ nói: “Em vẫn nên cần thận một chút, những người này đều không phải thứ tốt đẹp gì.”
“Sợ cái gì, nếu là ai dám đụng đến tôi, không phải còn có Lâm tông ở phía sau sẽ vì tôi mà ra mặt sao?”
*Em muốn để anh ra mặt?”
“Tôi không cho thì anh cũng không ra sao?”
Lời nói này…
Thật đúng là khiến người khác không còn lời gì đề nói.
Tô Thính Ngôn cười: ‘Dù sao kiểu gì anh cũng ăn vạ ở đây, có chỗ lợi mà _ không cân, tôi mới không phải tên ngôc đâu.”
Chậc chậc…
Sự khôn khéo của cô gái này.. . Đến hiệu quả y hệt người nào đó nha.
Chẳng lẽ thật sự không phải là một người sao?
Lâm Nhứ trở lại phòng.
Chu Đỉnh nói: “Có tra ra được cái gì không?”
“Tạm thời còn không có, nhưng mà sóm muộn gì có thê tìm được cơ hội.”
Chu Đỉnh thở dài.