Chương 51: Thanh mai trúc mã của Lâm Nhứ?
Lâm Nhứ vậy mà lại dẫn một người phụ nữ đến đây?
Tô Thính Ngôn nhìn người phụ nữ lật mặt nhanh như trở bàn tay, trong lòng lẫm lầm suy nghĩ, người phụ nữ này vậy mà lại gọi Lâm Nhứ là gì chứ?
A Nhứ?
Người phụ nữ này, có quan hệ gì với Lâm Nhứ?
Lâm Nhứ ngước mắt liếc nhìn cô ta Không nóng không lạnh, lãnh đạm nói: “Đúng.”
Mặc dù chỉ ngắn gọn một chữ, nhưng xem ra người phụ nữ này sớm đã quen thuộc với chuyện đó, không chút cảm thấy không gì không thỏa đáng, chỉ oán giận liếc mắt nhìn Chu Đỉnh nói: “Hai người đến đây cũng không thông báo trước một tiếng.”
Chu Đỉnh cúi thấp đầu nói: “Xin chào Có tiểu thư, là do tiên sinh nhà chúng tôi đột xuất quyết định ghé qua nơi này.”
Lâm Nhứ nhìn sang Tô Thính Ngôn, nhận ra cô ấy vẫn còn đang xem thực đơn.
Lâm Nhứ liền nói: ‘Không có món gì em muốn ăn hay sao?”
“Không phải…” đôi mắt mèo xoay tròn nhìn chăm chú vào người phụ nữ trước mặt Lâm Nhứ cầm lấy thực đơn sau đó nói: “Cô tự xem mà làm đi, kêu đầu bếp làm vài món đặc sắc là được, không cần bỏ gừng vào, cô ấy không ăn được.”
Tô Thính Ngôn kỳ quái nhìn sang Lâm Nhứ: “Anh làm sao biết tôi không ăn được gừng?”
“Bình thường thấy em gắp ra để một bên, anh tất nhiên là nhìn thấy rồi.”
Lâm Nhứ cười nhẹ, đưa chiếc ly thủy tinh chân đế cao đến trước mặt cô, sau đó rót cho cô chút nước liền nói: “Trước uống một ngụm nước đã.”
Cố Giao hung hăng trừng mắt nhìn hai người trước mặt.
Người phụ nữ này rốt cuộc là ai?
Tại sao Lâm Nhứ lại đích thân rót nước cho cô ta?
Hai người bọn họ đã lâu không gặp, bên cạnh Lâm Nhứ từ khi nào xuất hiện thêm một người phụ nữ nữa chứ?
“Này? Cố Giao?”
“Hả…” Cố Giao khi nghe thấy giọng nói Lâm Nhứ vang lên, hoảng hốt phản ứng lại.
“Không…A Nhứ, vị tiểu thư này là…”
“Vợ của tôi.”
Cái gì?
Sắc mặt Cố Giao lập tức trắng bệch, biểu cảm như nhìn mấy một mảng ảm đảm, giống như bản thân bị vội một thùng nước lạnh lên người.
Tô Thính Ngôn nghe lời này cũng ngây người theo.
Anh ta vậy mà thoải mái nói ra chuyện này.
Cô nhìn người phụ nữ trước mặt, nhất thời có chút cảm thông với cô ta.
Cố Giao cố gắng mắấp máy đôi môi nói: “Chuyện khi nào, em tại sao lại không biết chứ, người trong nhà anh có biết chuyện này không? Chuyện này là thật sao?”
Lâm Nhứ lãnh đạm ngước mắt nhìn cô: “Tôi phải thông báo cho cô sao?”
Đây không phải chuyện nên làm sao?
Sắc mặt Cố Giao càng ngày càng khó khống chế.
Cô tức giận nói: “A Nhứ, em cùng anh là thanh mai trúc mã nhiều năm nay, từ trước đến nay chưa từng thấy bên cạnh anh có bất kỳ người phụ nữ nào khác, cũng chưa từng thấy anh yêu đương với ai, chuyện này nhát định không phải là sự thật, anh lừa em, tại sao lại lừa gạt em chứ?”
Lâm Nhứ nhíu mày: “Tôi lừa cô? Có cần phải làm vậy không?”
Chu Đỉnh liếc nhìn, trong đôi mắt của Cố Giao đã sớm thấy nước mắt ngân ngắn dâng lên.
Nhưng mà Cố tiểu thư à, tiên sinh nhà bọn họ quả thực đã…
Chu Đỉnh nhanh chóng bước đến, kéo lấy Cố Giao nói.
“Cố tiểu thư, chúng ta qua một bên nói chuyện…”
Cố Giao trực tiếp bị Chu Đỉnh kéo tay rời khỏi nơi đó.
Biểu cảm vừa rồi của người phụ nữ đó đã không còn gì rõ ràng hơn, nhưng cả khuôn mặt Lâm Nhứ giống như làm từ thép vậy, nói chuyện đơn giản đến không còn gì đơn giản hơn, giống như chỉ cần nói thêm một chữ cũng cảm thấy mệt mỏi vậy.
Lâm Nhứ như vậy khiến cho Tô Thính Ngôn cảm thấy vô cùng xa lạ.
Cô nhất thời không dám lên tiếng nói chuyện, uống từng ngụm nước để giảm bớt sự ngại ngùng.
Không nghĩ đến Lâm Nhứ vậy mà còn có thanh mai trúc mã?
Hơn nữa, còn dành cho anh ta tình cảm vô cùng sâu đậm?
Không trách được, Lâm Nhứ lớn lên yêu nghiệt như vậy, bên cạnh nhất định không thiếu phụ nữ.
“Uống nước nhanh như vậy, cần thận một chút!”
Lâm Nhứ lúc này liền cướp lại ly nước trong tay cô.
Tô Thính Ngon suýt nữa bị sặc nước: “Khụ khụ khụ…”
Lâm Nhứ cầm lấy khăn giấy đẻ một bên, lau sạch nước còn sót lại trên khóe môi cô.
“Đã dặn em phải cẩn thận một chút rồi.”
Tô Thính Ngôn nhìn anh ta: “Không sao, tôi không sao…”
Hai tay Lâm Nhứ đặt trên bàn, nhíu mày nhìn cô: “Em như thế nào nhìn thấy có chút kỳ quái chứ?”
Tô Thính Ngôn cười ngượng ngùng nói: “Không…chính là, người phụ nữ vừa rồi…nhìn vô cùng xinh đẹp.”
“Vậy sao?”
Lâm Nhứ vậy mà lại dân một người phụ nữ đến đây?
Tô Thính Ngôn nhìn người phụ nữ lật mặt nhanh như trở bàn tay, trong lòng lẫm lầm suy nghĩ, người phụ nữ này vậy mà lại gọi Lâm Nhứ là gì chứ?
A Nhứ?
Người phụ nữ này, có quan hệ gì với Lâm Nhứ?
Lâm Nhứ ngước mắt liếc nhìn cô ta Không nóng không lạnh, lãnh đạm nói: “Đúng.”
Mặc dù chỉ ngắn gọn một chữ, nhưng xem ra người phụ nữ này sớm đã quen thuộc với chuyện đó, không chút cảm thấy không gì không thỏa đáng, chỉ oán giận liếc mắt nhìn Chu Đỉnh nói: “Hai người đến đây cũng không thông báo trước một tiếng.”
Chu Đỉnh cúi thấp đầu nói: “Xin chào Cố tiểu thư, là do tiên sinh nhà chúng tôi đột xuất quyết định ghé qua nơi này.”
Lâm Nhứ nhìn sang Tô Thính Ngôn, nhận ra cô ấy vẫn còn đang xem thực đơn.
Lâm Nhứ liền nói: “Không có món gì em muốn ăn hay sao?”
“Không phải…” đôi mắt mèo xoay tròn nhìn chăm chú vào người phụ nữ trước mặt Lâm Nhứ cầm lấy thực đơn sau đó nói: “Cô tự xem mà làm đi, kêu đầu bếp làm vài món đặc sắc là được, không cần bỏ gừng vào, cô ấy không ăn được.”
Tô Thính Ngôn kỳ quái nhìn sang Lâm Nhứ: “Anh làm sao biết tôi không ăn được gừng?”
“Bình thường thấy em gắp ra để một bên, anh tất nhiên là nhìn thấy rồi.”
Lâm Nhứ cười nhẹ, đưa chiếc ly thủy tinh chân đế cao đến trước mặt cô, sau đó rót cho cô chút nước liền nói: “Trước uống một ngụm nước đã.”
Cố Giao hung hăng trừng mắt nhìn hai người trước mặt.
Người phụ nữ này rốt cuộc là ai?
Tại sao Lâm Nhứ lại đích thân rót nước cho cô ta?
Hai người bọn họ đã lâu không gặp, bên cạnh Lâm Nhứ từ khi nào xuất hiện thêm một người phụ nữ nữa chứ?
“Này? Cố Giao?”
“Hả…” Cố Giao khi nghe thấy giọng nói Lâm Nhứ vang lên, hoảng hốt phản ứng lại.
“Không…A Nhứ, vị tiểu thư này là…”
“Vợ của tôi.”
Cái gì?
Sắc mặt Cố Giao lập tức trắng bệch, biểu cảm như nhìn mấy một mảng ảm đảm, giống như bản thân bị vội một thùng nước lạnh lên người.
Tô Thính Ngôn nghe lời này cũng ngây người theo.
Anh ta vậy mà thoải mái nói ra chuyện này.
Cô nhìn người phụ nữ trước mặt, nhất thời có chút cảm thông với cô ta.
Cố Giao cố gắng mấp máy đôi môi nói: “Chuyện khi nào, em tại sao lại không biết chứ, người trong nhà anh có biết chuyện này không? Chuyện này là thật sao?”
Lâm Nhứ lãnh đạm ngước mắt nhìn cô: “Tôi phải thông báo cho cô sao?”
Đây không phải chuyện nên làm sao?
Sắc mặt Cố Giao càng ngày càng khó khống chế.
Cô tức giận nói: “A Nhứ, em cùng anh là thanh mai trúc mã nhiều năm nay, từ trước đến nay chưa từng thấy bên cạnh anh có bất kỳ người phụ nữ nào khác, cũng chưa từng thấy anh yêu đương với ai, chuyện này nhất định không phải là sự thật, anh lừa em, tại sao lại lừa gạt em chứ?”
Lâm Nhứ nhíu mày: “Tôi lừa cô? Có cần phải làm vậy không?”
Chu Đỉnh liếc nhìn, trong đôi mắt của Cố Giao đã sớm thấy nước mắt ngân ngắn dâng lên.
Nhưng mà Cố tiểu thư à, tiên sinh nhà bọn họ quả thực đã…
Chu Đỉnh nhanh chóng bước đến, kéo lầy Cố Giao nói.
“Cố tiểu thư, chúng ta qua một bên nói chuyện…”
Cố Giao trực tiếp bị Chu Đỉnh kéo tay rời khỏi nơi đó.
Biểu cảm vừa rồi của người phụ nữ đó đã không còn gì rõ ràng hơn, nhưng cả khuôn mặt Lâm Nhứ giống như làm từ thép vậy, nói chuyện đơn giản đến không còn gì đơn giản hơn, giống như chỉ cần nói thêm một chữ cũng cảm thấy mệt mỏi vậy.
Lâm Nhứ như vậy khiến cho Tô Thính Ngôn cảm thấy vô cùng xa lạ.
Cô nhất thời không dám lên tiếng nói chuyện, uống từng ngụm nước để giảm bớt sự ngại ngùng.
Không nghĩ đến Lâm Nhứ vậy mà còn có thanh mai trúc mã?
Hơn nữa, còn dành cho anh ta tình cảm vô cùng sâu đậm?
Không trách được, Lâm Nhứ lớn lên yêu nghiệt như vậy, bên cạnh nhất định không thiếu phụ nữ.
*Uống nước nhanh như vậy, cần thận một chút!”
Lâm Nhứ lúc này liền cướp lại ly nước trong tay cô.
Tô Thính Ngon suýt nữa bị sặc nước: “Khụ khụ khụ…”
Lâm Nhứ cầm lấy khăn giấy để một bên, lau sạch nước còn sót lại trên khóe môi cô.
“Đã dặn em phải cần thận một chút rồi.”
Tô Thính Ngôn nhìn anh ta: “Không sao, tôi không sao…”
Hai tay Lâm Nhứ đặt trên bàn, nhíu mày nhìn cô: “Em như thế nào nhìn thấy có chút kỳ quái chứ?”
Tô Thính Ngôn cười ngượng ngùng nói: “Không…chính là, người phụ nữ vừa rồi…nhìn vô cùng xinh đẹp.”
“Vậy sao?”