Mục lục
Cưng Chiều Cô Vợ Lưu Manh Tô Thính Ngôn - Tiểu Ái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 279:

 

Tống Tinh Thần nói: “Ày, thứ này cho dù có tiêu tiền cũng không mua được đâu, Lâm Nhứ à.”

 

Tô Thính Ngôn nói: “Chỉ là một trò chơi mà thôi, dùng tiền làm gì.”

 

Ý định của Lâm Nhứ bị nhìn thấu, anh chỉ có thê nhún vai; “Vậy nguyện vọng của em là gì thế?”

 

Tô Thính Ngôn xoa tay hằm hè: “Tắt nhiên là đại phú đại QUÝ, trở thành phú bà trong một đêm. ˆ Lâm Tích Bạch nói: “Cậu thầy mình còn chưa đủ giàu sao.”

 

“Làm gì có ai ngại tiền nhiều đâu?

 

Tiền của Lâm Nhứ cảng nhiều hơn, anh ta còn chưa có vệ hưu dưỡng già.”

 

Lời này nghe rất có lý.

 

Lúc này, Tống Tinh Thần nghe thấy có tiêng cảm thán của người khác vang lên, anh ta lập tức nói: “Hoa tới rôi kìa, mau nhìn xem.”

 

Có vài người chen nhau đi xuống.

 

Tô Thính Ngôn suýt chút nữa bị người khác đầy rót xuống sông.

 

Lâm Nhứ ngay lúc này giơ tay kéo Tô Văn đầy vào bên trong.

 

Nhưng cùng lúc đó, Lâm Nhứ lại mất đà, anh rơi thẳng xuống nước.

 

“Á… Có người rơi xuống nước.”

 

Những người ở phía sau vội vàng kêu lên: “ai đó mau cứu người đi.”

 

Tô Thính Ngôn cũng hoảng sợ.

 

Tống Tinh Thần vừa nhìn thấy cảnh này, anh ta vội vàng muốn nhảy xuông đề kéo Lâm Nhứ lên, nhưng đã có người nhảy trước.

 

Vài phút sau, Lâm Nhứ mới người vớt lên.

 

Tô Thính Ngôn nhanh chóng chạy tới.

 

Tống Tinh Thần gọi xe, Lâm Tích Bạch liên hệ bệnh viện, bọn họ suốt đêm nhanh chóng chạy tới bệnh viện.

 

Người vừa nhảy xuông, cứu cũng đi theo, vừa đi vừa lâm bâm: “Ôi, người bị rơi xuông nước nhự vậy mà còn có sức lực mạnh như thế, suýt chút nữa không kéo lên được.”

 

Tống Tinh Thần vội vàng nói: “Có lẽ là đó chính là bản năng sinh tồn!”

 

Tô Thính Ngôn nhìn Lâm Nhứ đang nhắm mắt, cả người anh đều ƯưƯỚt đẫm, cô không đành lòng, ngồi ở bên cạnh kéo chăn đắp lên người anh.

 

Cô lại không ngờ tới được tay anh đột nhiên năm lây tay của cô.

 

Tô Thính Ngôn muốn rút tay về, nhưng khi cô nhìn thấy Lâm Nhứ vẫn đang nhắm, cuối cùng cũng không có động đậy.

 

Tay trong tay như vậy cho tới khi đến bệnh viện.

 

Vừa mới bước xuông xe, một đám bác sĩ đã vây quanh sản ở bên ngoài, hình ảnh này thật sự khiến cho người ta cảm thây sợ hãi.

 

Lâm Tích Bạch nói: “Áy, không thể nào, những người này đang muôn làm cái gì thê?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK