Chương 222:
Ông lão rất thích Cố Kiều, cô bé đáng yêu hoạt bát như thế này, mấy người lớn tuổi đều thích.
Đáng tiếc là Lâm Nhứ không hiểu, cũng không thích, vì chuyện này mà bọn họ cãi nhau cũng không ít.
Nhìn Cố Giao rời đi, mọi người ai nấy đều lộ ra ánh mắt hâm nộ.
Nhưng Tô Thính Ngôn lại không để ý, nhìn thấy Lâm Hàn ở phía sau nâng ly chúc mừng với mình, Tô Thính Ngôn đi qua đó.
Từ Khả Oánh nhìn An Mễ Hinh, bà ta nói: “Bà nhìn xem, thái độ đó là sao chứ? Người như vậy mà gả vào Lâm gia, tương lai của bà sẽ vô cùng khổ sở. Bây giờ ông lão cũng muốn Giao Giao gả vào đây, bà thấy rõ mà. Không nói mấy chuyện khác, sao bà lại mời cô ta vào bữa tiệc này chứ? Hôm nay là ngày nào, bà làm thế không phai sẽ khiến mọi người khó chịu hơn sao?”
Nghe bà ta cứ thúc giục thêm một lần nữa, biểu cảm trên mặt của An Mễ Hinh cũng rất khó coi.
Mọi người đã nhìn thấy ông lão bước ra từ bên trong.
Cố Giao lập tức đến bên cạnh ông lão, tỏ vẻ thân thiện ngồi xuống phía trước.
Cố Giao có ý muốn làm cho Tô Thính Ngôn mắt mặt, nhìn thấy Tô Thính Ngôn ở bên này, nói thẳng ra: “Con nghe nói Tô tiểu thư chính là người đã chữa khỏi bệnh của ông “À. đúng vậy, là một đứa trẻ rất giỏi.”
“Vậy thì con cũng muốn cảm ơn cô ấy thật tốt.”
Tô Thính Ngôn nhìn sang, cô nghe thấy có người gọi mình.
Cô đành phải đi qua đó.
Cố Giao ngồi bên cạnh ông lão, nhìn Tô Thính Ngôn.
*Tô tiểu thư, lại gặp mặt rồi, không nghĩ tới bọn họ cũng mời cô tới buỏi tiệc sinh nhật ngày hôm nay, chắc cô cũng biết rõ bữa nay là sinh nhật của anh Khuynh nhỉ, không biết Tô tiểu thư tặng quà gì cho anh Khuynh. Tôi tin tưởng Tô tiểu thư là một người độc đáo như vậy, món quà này chắc là cũng rất độc đáo đi.”
Tô Thính Ngôn dửng dưng nhìn cô ta.
Mọi người đều nhìn sang, trông bọn họ cũng có vẻ rất khó chịu…
Cố Kiều vô cùng đắc ý, rất muốn nói rằng, nếu cô không mang theo quà, để xem cô mắt mặt như thế nào.
Tô Thính Ngôn hào phóng lấy một cái hộp tù trong túi ra.
Cô nhìn Lâm Khuynh đang đứng ở một bên nở nụ cười.
“Cái này tặng cho anh.”
Bên trong là một con dấu nhỏ vô cùng tinh xảo.
Lâm Khuynh nói: “Sao cô lại biết tôi thích mấy thứ như thế này thế, ha ha, tôi cảm ơn nhiều.”
Có Kiều ở phía sau quan sát, ý tưởng này đã thất bại, trong lòng cảm tháy rất khó chịu.
Những người ở phía sau đều là họ hàng nhà Lâm gia, nhân trung long phượng, con dấu này nhìn qua tay nghề chế tạo cũng rất tốt, khối ngọc bích này xem ra không tệ, có vẻ như cô không hề bị mắt mặt. Vị Tô tiểu thư này thật sự có ánh mắt nhìn xa trông rộng.
Cô ta âm thầm hừ một tiếng, mới nói: “Tô tiểu thư quả nhiên có con mắt sành đời, không giống đám người thô tục như chúng tôi, tôi còn nghe nói, bệnh của ông là do cô chữa khỏi, tôi thật sự rất khâm phục cô, không biết tôi có cơ hội được nhìn qua phương thuốc không… Tất nhiên, tôi không có nghỉ ngờ gì, chỉ là rất tò mò mà thôi.”
Không nghỉ ngờ gì, vậy mà trong lời nói đã lộ ra sự nghỉ ngờ.
Tô Thính Ngôn nhìn Có Giao, hào phóng cười, “Không có gì không thể lấy ra, thứ phương thuốc này, đều tùy người mà sử dụng, tôi cho cô xem qua, cũng không dùng trên người khác được.”
Tô Thính Ngôn lấy thẳng ra một tờ giấy, ở bên cạnh viết ra.
“Cô xem đi.”