Chương 79:
Không cần, anh ta muốn chị vào phòng thí nghiệm, nhưng tiếc là chị không muốn đi. “
Vốn là Tô Khuynh Tình cũng không muốn Tô Thính Ngôn đến.
Nhưng lại nghe Tô Thính Ngôn từ chối thẳng thừng như vậy, cô ta vẫn ngạc nhiên bước tới nói: “Sao vậy chị, chẳng lẽ chị nghĩ phòng xét nghiệm không tốt sao? Phòng xét nghiệm rất dễ mà, có thể lãnh lương cứng, đi làm đúng giờ. Chị còn có thể ở gần đây tiện đến bệnh viện để chăm Sóc dÌ… “
*Tốt như vậy sao em không đi?” Tô Thính Ngôn quay đầu lại mỉm cười nhìn Tô Khuynh Tình.
Tô Khuynh Tình ngẩn người ra: “Em, em phải vào khoa ngoại…”
Cô ta cúi đầu nhìn xuống bảng khoa ngoại trên áo, khóe miệng không kìm chế được nhéch lên.
Tô Thính Ngôn nói: “A, cám ơn em đã bố thí cái mà em không thèm cho chị”.
Vẻ mặt Tô Khuynh Tình lúng túng: “Ý em không phải như vậy, chị, Cảnh Trăn cũng rất có lòng, anh ấy cũng muốn tìm cho chị một vị trí tốt hơn, nhưng chị cũng biết Lâm Vũ vẫn là cái bệnh viện rất nê nếp, không thể tùy tiện mà sắp xếp người cho vào được.”
Tô Tính Ngôn nhìn một thân áo blouse của cô ta: “Vậy anh ta trăm phương ngàn kế để nhét em vào đây, thì tốn bao nhiêu tiền rồi?”
“Em… Em không có, cũng chỉ là trùng hợp, đúng lúc em nộp một cái luận văn.”
“Ò, ý em là em đủ tư cách mới có thể vào đây. Chị thì không có tư cách này. Tùy tiện cho chị một cái vị trí là đã mang ơn lắm rồi, phải không? Như chị là một con chó, tôi cho chị một khúc xương, chị phải chắp tay vái lạy tôi?”
“Chị đừng nóng giận, đó chỉ là ý kiến của em…”
Cô ta cúi đầu, lộ ra vẻ mặt đáng thương, hai hàng nước mắt đã nhanh chóng lăn dài.
Lúc này Lâm Cảnh Trăn từ phía sau vội vàng chạy tới.
“Khuynh Tình, đừng tiếp tục nói chuyện với loại người không biết tốt xấu này. Người ta cũng không cần. Chúng ta đã từng thất vọng. Hừ, anh thấy em thật đáng thương.
Người đáng thương hẳn có chỗ đáng ghét, chính là đang nói cô”
Tô Thính Ngôn nắm tay lại, bước về phía trước một cách quyết liệt.
“Lâm Cảnh Trăn, anh không quan tâm tôi. Còn rất nhiều người quan tâm tôi. Bố thí của anh tôi không cần. Chỉ là không biết tốt xấu cái gì? Tôi đã vào Lâm Vũ rồi, cũng không cần anh phải bố thí.”
“Sao?Cô có thể vào Lâm Vũ?”
Lâm Cảnh Trăn không kiêng nể gì mà cười một cách trơ’ trẻn.
Nhưng mà Tô Thính Ngôn chậm rãi thư thái đi tới bên cạnh.
“Xin chào, tôi là Tô Thính Ngôn, đến đây để báo cáo.”
“À, bác sĩ Tô đến rồi, Trưởng khoa Vương của chúng tôi đang đợi cô đây.”
Cái gì?
Cô ấy thực sự đến đây để báo cáo?
Lăm Cảnh Trăn ôm Tô Khuynh Tình, tay ngoài ý muốn buông ra.
Nhìn thấy Tô Thính Ngôn đang bước vào cùng những người khác.
Nhất thời Tô Khuynh Tình không có phản ứng kịp.
Mặt cô ta cứng lại trong giây lát rồi mới nở ra một nụ cười.
“Cảnh Trăn, chị… Hóa ra chị ấy đã có đường lui rồi, nhưng bằng cấp của chị ấy… làm sao chị ấy vào đây được?”
Lâm Cảnh Trăn cũng không biết.
Anh ta không tin, cau mày nhìn vào bên trong, nghe được câu hỏi của Tô Khuynh Tình, anh ta làm bằm nói: “Không có khả năng Lâm Vũ muốn cô ấy. Chẳng lẽ bọn họ đã làm Sai.