Mục lục
Cưng Chiều Cô Vợ Lưu Manh Tô Thính Ngôn - Tiểu Ái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 282:

 

Cô ghé vào một bên giường.

 

Ban đêm cô cũng không cảm thấy gì,lúc tỉnh lại…

 

Cô lại phát hiện bản thân đang nằm ở bên cạnh Lâm Nhứ?

 

Cô bị bê lên trên giường bệnh lúc nào vậy? Hơn nữa, rõ ràng cô ngủ không sâu lắm, tại sao lại không cảm nhận được một chút gì cả?

 

Lúc này, Lâm Nhứ sớm đã tỉnh dậy, anh quay đầu Sang, nowr một nụ cười như gió xuân với cô.

 

“Em tỉnh rôi?”

 

“Sao mà em… lại ở trên giường thế?”

 

“Dù sao thì anh cũng không f thể để em nằm sắp mà ngủ như thế được, em yên tậm, anh là người bệnh, không thể làm gì em được đâu.”

 

Cái đó cũng không đúng!

 

Tô Thính Ngôn cảm thây bản thân đã tin tưởng quá mức với anh, cho nên khi cô ngủ ở bên cạnh anh, vậy mà một chút cảnh giác cũng, không có, cứ thê bị anh nâng đi hạ xuống cũng không cảm nhận được.

 

Sau khi tự mắng mình một vài câu, cô vội vàng đứng dậy: ‘Em đi làm thủ tục đây, có vẻ như anh đã ồn rồi.”

 

Nhìn Tô Thính Ngôn hoang mang hoảng loạn rời đi, Lâm Nhứ ở phía sau mới hơi nở nụ cười.

 

Tống Tinh Thần với Lâm Tích Bạch cùng nhau đi đón hai người.

 

Tống Tinh Thần nhìn bọn họ bước ra khỏi bệnh viện, lập tức kêu lên: “Áy, hai người tối qua. ngủ ngon không, hì hì, ngủ chung với nhau à?”

 

Tô Thính Ngôn muốn bước tới khóa cái miệng của anh ta.

 

Cô trừng mắt liếc anh ta một cái, sau đó xách đô đạc đi ra ngoài.

 

Lâm Nhứ cười, Tống Tỉnh Thần đi tới cọ cọ lên người anh: “Quả nhiên là làm được, cậu thật là…”

 

“Tự lo cho bản thân cậu đi.”

 

Lúc rời khỏi đây, Lâm Nhứ còn đặc biệt tặng cho người anh em tốt bụng đã cứu anh một khoản tiền cảm ơn.

 

“Tiền này gửi tới anh, cảm ơn anh đã cứu tôi, về sau nều có cơ hội tôi nhất định sẽ chiêu đãi anh thật tốt.”

 

Lúc đầu anh ta được người gọi tới để nói lời cảm ơn, anh ta còn tưởng là thưởng cò linh tinh gì đó…

 

Lại không ngờ tới được mình được tặng cho một túi tiên?

 

“Tôi…” Anh ta vừa mở túi tiền ra, nhìn lướt qua đã thoáng giật mình: “Không cần phải đưa nhiêu tiên như vậy.’ Bác sĩ ở đằng sau nhìn túi tiền với con mắt đỏ hoe, hâm mộ nói, “Lâm tổng đã đưa cho anh rồi, anh cứ cầm lây đi.”

 

Lâm Nhứ cười.

 

Đám người đi rồi, bác sĩ lôi kéo hắn nói, “Anh thật sự may mắn lắm đấy, đúng là người tốt làm việc tốt sẽ có báo đáp; người anh cứu chính là Lâm Nhứ, một nhân vật vô cùng nổi tiếng..”

 

“Người đó cũng là người giàu có nhất nước, cho nên chút tiên này anh ây cũng nên đưa cho anhl”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK