Chương 89:
Nước mắt Tô Khuynh Tình lăn dài.
Thân phận của cô ta cứ như vậy mà bị truyền ra, còn trực tiếp bị gắn lên cái mác con riêng của một y tá, cô ta, cho dù cô ta có được gả vào nhà họ Lâm, thê thì sao cơ chứ?
Nhưng mà, lễ đính hôn không thể ngừng lại.
Lâm Cảnh Trăn đau lòng, nhưng lại bất lực, anh ta không thể làm gì hết, nhắm hai mắt lại, một tay dắt Tô Khuynh Tình tiếp tục đi ra ngoài.
Lễ đính hôn diễn ra trong không khí tràn ngập sự xáu hồ.
Vốn dĩ Tô Thính Ngôn còn muốn bỏ ra chút sức lực, vậy mà lúc này lại phát hiện, bản thân không cần làm cái gì, trực tiếp……
Có người giúp cô hạ gục trong nháy mắt ?
Tô Thính Ngôn ngồi một góc, trong lòng cực kỳ ngạc nhiên, loạn không tả được.
Lâm Tồn Chí ngồi bên cạnh cũng bị tức giận không nhẹ.
“Sớm nói rồi, Cảnh Trăn đây là…… báo ứng …, thật sự là báo ứng. ” Nhìn sang Tô Thính Ngôn, ông ta còn muốn nói chuyện, Tô Thính Ngôn đã lập tức đứng lên, “Ông nội, con còn có việc, đi ra ngoài một chút ạ. “
Quần áo trên người Tô Thính Ngôn dần ngả màu, lúc bước xuống, màu sắc lạ lùng lay động theo sự đong đưa của cơ thể, nhìn qua khiến cho người ta không khỏi tự giác nghĩ đến mấy chữ ‘nước chảy mây trôi’, xinh đẹp xuất sắc.
Quần áo người ta mặc tuy không đến mấy trăm vạn, nhưng mà, người ta đẹp….
Xuyên qua đám người, Tô Thính Ngôn đi thẳng đến phía sau.
“Lâm Nhứ. “
Nhanh chóng đuổi theo bóng dáng Lâm Nhứ đang rời khỏi.
Lâm Nhứ quay đầu, thấy người tới là Tô Thính Ngôn, khẽ cười.
“Sao em lại ra đây? “
“Thật sự là anh……
Tô Thính Ngôn từng bước đi tới, mặt đầy khiếp sợ, “Cho nên buỏi tối hôm nay là do anh? Anh……anh đang ở nhà họ Lâm, rốt cuộc anh là ai? “
Gió thổi bay tóc, lành lạnh lướt qua khuôn mặt cô.
Lâm Nhứ thấy vậy, cởi áo khoác, cẩn thận choàng lên người cô, kéo vạt áo, thuận thế đem người kéo tới trước mặt mình, cúi đầu xuống, trên khuôn mặt được ông trời ưu ái kia xuất hiện một nụ cười yếu ớt, chạm tới tận đáy lòng.
“Là chồng em…. “
“Anh…… ” Tô Thính Ngôn cầm cánh tay anh, “Anh bớt cợt nhả lại cho tôi, rốt cuộc là ai……”
“Không phải em đã biết rồi sao. ” Ý cười trong mắt Lâm Nhứ càng đậm, dám nói anh cợt nhả …… Tô Thính Ngôn là người duy nhắt……
Nội tâm Tô Thính Ngôn nhanh chóng bị nhồi vào cả đống khiếp sợ.
Không thể tin được nhìn Lâm Nhứ..
Anh là đại thiếu gia nhà họ Lâm?
“Vậy thì……Lâm lão gia là……”
“Là ông nội tôi. “
Quả nhiên……
Tô Thính Ngôn quẫn bách không nói gì, trong lòng nghĩ ngợi thật nhiều, sau này người ta cũng coi như là một ông chủ nhỏ, vậy mà ngay từ đầu lại coi người ta là Ngưu Lang (người chăn trâu ?2?)……