- Hôm nay tạm tha cho các ngươi, lão phu sẽ quay lại đòi công đạo vào một ngày gần nhất.
Lão nhanh chóng dẫn người rời đi. Trong chớp mắt đám người cực âm môn đã khiêng xác Giáp Hải đi khuất dạng. Vân Nam Đại Đế Đoan Mộc Chiến Long nhìn theo bóng Tào Tuyết rồi quay ra nói với một tên trưởng lão.
- Mau báo cho Đoan Mộc Kiếm Nam rời khỏi Cực Âm Môn.
Lão ngẩng đầu lên thở dài. Dường như Hắc Sát Giáo của lão đang lao vào một trận chiến tranh vô nghĩa.
Trong tổng đàn của Cực Âm Môn đang có khoảng trên dưới một trăm người phân theo thứ tự cao thấp mà ngồi đó. Trong đại điện khổng lồ vang lên tiếng nghị luận không ngớt. Ai ai cũng vẻ mặt âm trầm nghiến răng nghiến lợi. Bên ngoài chiếc sân lát bằng đá cẩm thạch đang để hơn một trăm xác người, tất cả đều chết kỹ đến mức không thể nào chết thêm lần nữa, xa xa đám đệ tự cấp thấp đang to nhỏ luận bàn:
- Biết gì chưa, Tụ Bảo Lâu ở Huyền Vũ Trấn của chúng ta đã bị Hắc Sát Giáo giết chết toàn bộ.
- Ta còn nghe nói đích thân Hồng An Thông của Hắc Sát Giáo dẫn đầu cuộc tàn sát
- Đây rõ ràng là bọn chúng trắng trợn chiếm đoạt địa bàn mà.
Trong điện Thanh Hồng Mai lâu chủ của Tụ Bảo Lâu đang quỳ ở đó, không ngừng khóc lóc:
- Môn chủ, người phải đòi công đạo cho con trai ta. Rõ ràng có kẻ châm ngòi ly gián. Tên Hồng An Thông này không hề nói lý lẽ gì cả nói giết là giết. Tụ Bảo Lâu không có nhiều cường giả, tất cả đều đã chết, chết hết rồi.
Vừa nói lão vừa không ngừng khóc lóc thêm mắm dặm muối, lão biết để báo thù cho con trai lão. Phải đánh động được Môn chủ mới được.
Trong lúc lão đang khóc lóc kể lể thì một sinh ý khác của Cực Âm Môn đang bị đạp phá, rồi lại một cái khác, cái khác nữa. Người gây ra chuyện này không hề nghi ngờ đó chính là bọn Dương Thanh cùng Tử Nguyệt, Mã Đức Hoa mấy người. Lúc này đây hắn vừa mới đốt xong môtk cửa hàng nữa. Dưới pháp thuật thông thần của Tử Nguyệt mấy cửa hàng không có cao thủ này gần như không có lực hoàn thủ.
Mã Đức Hoa tiến lên nói với Dương Thanh:
- Thiếu gia. Chúng ta làm thế này liệu có gây nên sóng gió gì không, ta sợ Cực Âm Môn không dễ mắc mưu như thế
Dương Thanh cười nhạt:
- Bọn chúng mặc dù biết rõ là hố lửa cũng sẽ phải nhày vào.
Mã Đức Hoa ngơ ngác hỏi:
- Thiếu gia, ta vẫn chưa hiểu lắm.
Dương Thanh hắn còn chưa kịp trả lời thì Tử Nguyệt đã uyển chuyển đi tới vỗ mạnh vào đầu Mã Đức Hoa khiến hắn suýt nữa thì ngã lộn cổ xuống đất. Đùa sao một kích của Hóa Anh Hậu Kỳ đâu phải tầm thường. Tử Nguyệt phẩy phẩy tay rồi nói:
- Ngu xuẩn. Cực Âm Môn không biết đây là bẫy rập thì tốt, chúng sẽ ra sức trả đũa Hắc Sát Giáo. Còn nếu Cực Âm Môn biết đây là bẫy rập thì lại thế nào. Nếu ngươi là Môn chủ gặp chuyện bị người ta đến tận cửa đâm đâm chém chém ngươi sẽ thế nào.
Mã Đức Hoa đưa tay xoa đầu rồi nói:
- Nếu biết là bẫy rập. đường đường là môn chủ lẽ nào lại mắc...
Vừa nói đến đó hắn chợt hiểu ra, rồi bất chợt run lên. Thiếu gia mưu kế thật là độc. Đúng vậy. Biết là bẫy rập thì thế nào. Bao nhiêu đệ tử và người quanh khu này đã thấy rõ ràng là Hắc Sát Giáo tấn công và giết người cửa Cực Âm Môn. Giờ đây nếu mà không làm ra cử động gì. Chẳng cần nói nhiều đám đệ tử sẽ cho là Môn chủ sợ Hắc Sát Giáo các địa bàn của Cực Âm Môn thấy không được bảo vệ nhất định sẽ ly khai. Danh tiếng và sinh ý của Cực Âm Môn sẽ mất sạch. Do vậy dù muốn hay không Cực Âm Môn khai chiến với Hắc Sát Giáo là điều không tránh khỏi.
Vừa nghĩ đến điều này Mã Đức Hoa không khỏi bội phục thiếu gia nhà mình. Có thiếu gia ở đây. Nhất định mối thù diệt tộc sẽ được báo.
Dương Thanh cười:
- Ba người các ngươi tiến lên đốt nốt nơi này rồi mau chóng trở về ẩn mình. Cố gắng đừng lộ ra sơ hở.
Hắn nhìn tàn lửa đang bay loạn trước mặt rồi nói:
- Dương Thành, ta lấy thân phận của gia tộc ngươi ta sẽ giúp ngươi báo thù rửa hận.
.....
Đại điện của Cực Âm Môn đang xảy ra một trận tranh cãi long trời phần lớn các trưởng lão đều quyết định đánh Hắc Sát Giáo để rửa mối nhục này, còn lại một số lại chưa quyết định. Nhất thời đại điện ồn ào như cái chợ.
Thái Thượng Môn Chủ của Cực Âm Môn là một lão già mặc áo may xanh. Người gầy đét như que củi. Nhưng đừng bị vẻ ngoài của lão đánh lừa. Nhiều trăm năm trước khi mới chỉ là trưởng lão ngoại môn. Tu tiên giới ở nơi này đã đặt cho lão một ngoại hiệu là Âm Sơn Lão Quỷ. Lão thành danh với pháp thuật Lôi Âm Ma Công. Một thân pháp lực Nguyên Anh Trung Kỳ vô cùng tình thuần. Giờ này lão đang ngồi trên bảo tòa hoàn toàn bỏ ngoài tai mọi lời đối đáp của đám bên dưới. Bỏ ngoài tai tiếng kể lể của tên khốn Thành Hồng Mai kia. Lão chính là đang đang suy nghĩ. Kẻ nào lại muốn đối đầu với lão, với Cực Âm Môn. Đúng như Dương Thanh nói. Dù biết có đến tám chín phần không phải do Hắc Sát Giáo gây nên. Nhưng lão không còn cách nào khác. Để có câu trả lời cho cấp dưới, để giữ lại danh tiếng cùng các mối làm ăn. Lão buộc phải đi Hắc Sát Giáo một chuyến. Nếu không đời này Cực Âm Môn đừng hòng ngóc đầu lên được. Người ta sẽ nói là cực âm môn cùa lão sợ chết. Yếu thế. Lão không thể để cơ nghiệp này bị hủy trong tay lão. Nhưng dù đã quyết sẽ tính món nợ này lên đầu Hắc Sát Giáo lão vẫn muốn biết rõ chuyện gì đang diễn ra. Là kẻ nào đang làm chim sẻ rình rập. Lão hừ lạnh.
Tiếng của lão phát ra lập tức cả đại điện im lặng như tờ. Mọi người đều im lặng chờ lão ra quyết định.
- Đã tìm được tên Đoan Mộc Hùng kia chưa.
Âm Sơn Lão Quỷ cất giọng nhạt nhạt hỏi.
Một tên đệ tử chạy ra quỳ xuống:
- Khải bẩm Thái Thượng Môn Chủ. Chúng đệ tử đã đi gọi. Nhưng hắn đã không còn trong môn. Có đệ tử nói mới sáng sớm hắn đã cùng tên Trần Văn Chí nói có việc ra ngoài. Sau đó không thấy trở lại.
Gã đệ tử vừa nói xong. Đám trưởng lão đã lớn tiếng
- Có tật giật mình.
- Quả nhiên là gian tế trà trộn.
- Đám Hắc Sát Giáo khinh người quá đáng.
Lại có người còn gay gắt hơn:
- Là tên chấp sự nào đã tuyển hắn vào. Ta sẽ rút gân hắn.
Đang ồn ào thì chợt mọi người nhìn ra cửa. Âm Phủ Ma Anh Tào Tuyết đang đi vào theo sau là hai tên đệ tự mang theo xác của Giáp Hải lên Đại điện.
Lão đưa mắt nhìn về số xác chết ngoài sân rồi hỏi:
- Môn chủ vạn an. Đã xảy ra chuyện gì thế này.