- Chậm đã, ta có chuyện muốn nói.
- Có chuyện gì mau nói.
Vừa bí mật điều động vô cực đao dương Thanh vừa hỏi gã:
- Dù sao ta cũng là người sắp chết, nguoei có thể cho ta biết sao hắn có thể nhìn ra cảnh giới thật sự của ta.
Gã họ Lương nghe vậy thì cười ha hả:
- Sư phụ ta đã từng có may mắn được tắm trong Phong Vân Trì của Tuyết Sơn nên đôi mắt có khả năng nhìn thấu mọi loại pháp thuật. Tuy ta không thể nhìn ra ngươi, nhưng sư phụ đã bảo ngươi là luyện khí thì nhất định không sai được.
Nghe Lương Doanh nói vậy, hắn thở phào một tiếng hóa ra không phải do Hỏa Lân bào mà là do tên kia có thần thông phá cấm, có thể ngay lúc đáp xuống Lý Tử Hà đã nhận ra Dương Thanh rồi, nhưng lão cố tình giả như không biết mà thôi. Những người như vậy vô cùng hiếm hắn cũng không cần lo lắng lắm. Thấy hắn đang ngẩn ngơ suy nghĩ. Lương Doanh tức giận gầm lên một tiếng:
- Mau nộp mạng.
Chiếc hồ lô kia lại rung lên mấy trăm thanh phi đao lại bay ra lập tức bủa vây quanh hắn, đấy chính là dịp tốt để thử khả năng phòng ngự của Hỏa Lân bào, hắn vội vã huy động tiên lực, hỏa lân bào phát ra ánh sáng lấp lánh rồi tỏa ra một loại linh khi vô hình bám chặt lấy số phi đao khiến cho chúng không thể đến gần hắn được. Nhân khoảng trống đó, hắn há miệng nhả ra hai thanh vô cực đao. Vừa xuất hiện vô cực đao liền rít lên một tiếng bén nhọn rồi lao đến Lương Doanh mang theo một áp lực bài sơn đảo hải. Lương Doanh không ngờ một tên luyện khí kỳ nhỏ nhoi như Dương Thanh mà lại có thể chống lại được phi đao của gã. Lương Doanh vội vã ngự khí bay lên không tay trái thu hồi phi đao tay phải huyễn hóa ra một cái quang cầu ném về phía trước đánh bật một thanh vô cực đao, nhưng thanh còn lại vẫn đang trên đà lao tới, gã vội vã gọi ra một vòng linh lực hộ thân rồi nghiến răng nghiến lợi chịu đựng va đập. Một tiếng giống như kim loại chạm vào nhau rít lên trong không trung. Từ vô cực đạo phóng ra vô cực chân hỏa bọc Lương Doanh vào giữa. Bây giờ hắn thực sự sợ hãi. Lưới lửa này không hề yếu như hắn nghĩ, mặc dù đã mấy lần hắn cố phá ra nhưng không được, dường như ngoài sự điều khiển của chủ nhân, nó còn tự có ý nghĩ riêng của nó. Cứ mỗi khi Lương Doanh định đột phá nó lại gia tăng áp lực. Thoáng chốc từ đánh thẳng đỡ mạnh, hai người đã rơi vào tỷ thí tiên lực, giờ đây ai cạn kiệt pháp lực trước kẻ đó sẽ phải thua cuộc, ngồi trong vòng bảo hộ do chính mình tạo ra Lương Doanh thầm nghĩ. Chỉ là một tên luyện khí kỳ, không thể nào lại có pháp lực dồi dào hơn mình được. Ta cứ đợi cho hắn hết pháp lực rồi sẽ đòi lại mối hận này. Nghĩ vậy gã liền an tâm xếp bằng trong vòng bảo hộ nhắm mắt điềm nhiên đi vào nhập định. Ở bên ngoài vừa huy động vô cực đao vừa âm thầm suy nghĩ. Nếu gã Lương Doanh này muốn tỷ đấu pháp lực thì hắn cũng không ngại đưa tên này vào chỗ chết. Với vô cực đao và âm ma châm, hắn tim chắc mình sẽ hạ được Lương Doanh, nếu hắn lộ ra sơ hở. Một ngày trôi qua, lương doanh đã bắt đầu lo lắng, theo gã nghĩ cái tên khốn luyện khý kia chắc chắc phải cạn kiệt pháp lực rồi mới phải, vậy mà hắn vẫn duy trì được. Còn bản thân gã đang lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nam, gã nghiến răng dồn tiên lực vào vòng bảo hộ, gã không tin cảnh giới Trúc Cơ như gã mà lại thua một tên luyện khí kỳ nhãi nhép. Lại một ngày nữa trôi qua, lúc này Lương Doanh đã thực sự hoảng sợ. Pháp lực hắn đã cạn kiệt gần hết vậy mà xem Dương Thanh vẫn vô cùng sung mãn không có vẻ gì là sụt giảm pháp lực cả. Chợt Lương Doanh thấy tay của Dương Thanh cầm một viện linh thạch màu xanh biếc. Lúc này gã mới nhận ra, không phải là pháp lực gã kém hơn mà là Dương Thanh liên tục được bổ sung linh khí. Đối với người bình thường linh thạch trung và cao cấp vô cùng quý giá. 1 viên linh thạch trung cấp đổi được 100 viên sơ cấp, chính vì vậy mà không ai lại mang linh thạch ra để tiếp linh khí cả, nhưng đôi với người giàu có như Dương Thanh, mấy viên linh thạch chẳng qua chỉ bằng cái móng tay mà thôi, không đáng nhắc đến. Từ hôm qua tới giờ hắn đã dùng 5 viên linh thạch trung cấp tất cả, đối với người khác mà nói đó chính là một gia tài. Bảo sao Lương Doanh không bắt đầu khiếp sợ, gã bắt đầu cho rằng. Nhất định Dương Thanh là công tử của một gia tộc tu tiên nào đó hoặc là cao đồ của một môn phái lớn, nên mới được cấp cho nhiều tiền và pháo bảo mạnh như vậy. Gã lại nghĩ nếu mình gây thù với các đại gia tộc thì với tính cách của sư phụ gã, nhất định sẽ lôi gã ra làm vật thế mạng. Mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt gã, gã lên tiếng bảo với Dương Thanh:
- Này đạo hữu, Lương mỗ có lời muốn nói.
Dương Thanh không biết hắn định làm gì nên vẫn giữ nguyên cảnh giác, không nói gì mà lại gia tăng tiên lực vào vô cực đao. Thấy vô cực đao tới ngày càng gần. Lương Doanh vội vàng hô lên.
- Đạo hữu lưu tình. Ta thực sự muốn thương lượng.
Nghe gã nói vậy hắn vẫn không ngưng thế công mà hỏi:
- Ta và ngươi không phải ngươi chết thì là ta. Còn có gì để nói.
Lương Doanh vội vã giải thích:
- Hiểu nhầm, tất cả chỉ là hiểu nhầm. Đạo hữu xin hãy nghe ta nói một lời. Xin hãy triệt thoái pháp bảo.
Ở bên ngoài Dương Thanh cũng đang suy xét. Hắn bây giờ đang có việc phải ở lại nơi đây một thời gian, chưa thể đi ngay được. Nếu gây thù oán với các thế lực ở đây, tất lại bị truy sát. Hắn cần thời gian. Vậy trước hết cứ nghe xem gã Lương Doanh kia nói gì rồi tính. Nghĩ vậy hắn phất tay thu vô cực đao vào người rồi nói với Lương Doanh
- Ngươi muốn thương lượng thế nào.
Áp lực bỗng nhiên biến mất Lương Doanh vội vã đáp xuống đất hít sâu một hơi linh khí. Điều hòa hơi thở rồi nói với hắn:
- Đa tạ đạo hữu hạ thủ lưu tình.
Dương Thanh không hiểu hắn định làm gì nhưng vẫn nói:
- Tiền bối quá lời vừa rồi là Vãn bối bảo vệ tính mạng của mình mà thôi. Mong tiền bối đừng để bụng
Lương Doanh vội xua tay.:
- Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm. Bây giờ ta nói thế này đạo hữu xem có ổn không.
Dương Thanh gật đầu rồi đáp:
- Tiền bối mời nói nghe thử.