- Có duyên nên mới gặp mặt ư, Đặng Dung này không hề đơn giản.
Khi này ngồi trong quán tiên trà kia hắn đã âm thầm để ý, trừ Đặng Dung là người bản địa. Còn hắn và đôi đạo lữ kia nếu không phải là tán tu cô độc thì cũng là từ nơi xa đến. Còn vị Trương Lệ Băng kia nhìn thì có vẻ giống bọn hắn nhưng Dương Thanh mới nhìn thoáng qua đã biết mỹ phụ này và Đặng Dung chắc chắn quen biết nhau đã lâu.
- Các ngươi mời đám tán tu bọn ta đi cùng, để dễ dàng giết người đoạt bảo chứ gì. Chuyện này ta đã sống hơn hai trăm năm. Sao có thể lọt qua mắt ta được.
Nên đi hay không. Hắn trở về động phủ rồi ngồi xuống suy nghĩ. Lần mạo hiểm này có đáng để hắn phải tham gia. Nếu đi sẽ có cơ may có công pháp có bảo vật. Nhưng phải đối mặt với hiểm nguy trong đó. Còn chưa kể đến phải đề phòng Đặng Dung và Trương Lệ Băng. Không đi, thì rõ rồi. Không phải lo đến tính mạng, nhưng lại không có công pháp tu luyện. Trong bốn đại lục mênh mông này, hắn tuy sống nhiều trăm năm, nhưng chẳng qua cũng chỉ mới tu đạo gần năm mươi năm mà thôi. Vẫn còn nhiều thứ hắn không hiểu. Dưới gầm trời này hắn biết đi đâu để tìm công pháp. Chẳng lẽ bảo hắn bái nhập làm môn hạ một môn phái tu tiên ư. Điều này hắn không hề muốn, tu sĩ trong môn phái nếu không có thực lực kinh người thì chẳng qua cũng chỉ là tốt thì của cao tầng một phái mà thôi. Điều này ở Phong Hỏa Môn hắn vô cùng rõ ràng. Năm đó hắn không tiếc nguy hiểm vào Hắc Lâm tìm bảo vật cho họ, cuối cùng thì sao, khi thất bại họ không màng đến sống chết của đệ tử mà bỏ chạy. Điều này đã khắc sâu vào trong đầu hắn một suy nghĩ rằng. Chưa có thực lực gì thì đừng nên bái nhập vào môn phái tu chân. Làm tán tu tuy thiên tài địa bảo thiếu thốn, nhưng ung dung tự tại. Mặc dù có nguy hiểm nhưng cũng vẫn còn hơn là sinh tử bị người khác nắm lấy. Cứ suy nghĩ dông dài như vậy mãi mà hắn vẫn chưa quyết định được có nên đi hay không. Càng là nguy hiểm lợi ích đạt được càng lớn đạo lý này hắn hiểu. Chỉ là hắn không chắc lắm rằng liệu mảnh đất thần bí nơi mà Ngũ Hành Tông năm xưa chọn làm nơi thí luyện vào bảo tồn bảo vật của Tông Phái đó có thứ xứng đáng để hắn liều mạng hay không.
Trong khi Dương Thanh còn đang chìm vào suy nghĩ thì bên dưới lòng đất nơi quán tiên trà tọa lạc, Đặng Dung đang cúi đầu trước một tấm rèm, phía sau tấm rèm là một khoảng hư ảo, dù là mắt thường hay tiên thức đều không thể xâm nhập được. Từ trong đó mơ hồ truyền ra một luồng tử khí khiến bất cứ ai tiếp xúc cũng phải rùng mình mấy lượt. Bất chợt lão ngẩng đầu lên trong mắt phát ra tinh quang chói mắt. Miệng lão lẩm nhẩm chú ngữ vô cùng phức tạp, hai tay liên tục thi triển trong không trung vẽ nên một trận pháp vô cùng đồ sộ trên tấm màn. Sau một khoảng thời gian làm phép, dường như tu vi của lão không đủ khống chế trận pháp này. Nó lập tức vặn vẹo như muốn tan vỡ. Lão không hề kinh hãi mà nhanh chóng điểm mấy cái lên mi tậm của mình. Miệng lão thì thầm phát ra tiếng:
- Hóa Ấn.
Lão vừa dứt lời tu vi của lão lập tức tăng vọt từ Trúc Cơ trung kỳ lên hậu kỳ rồi tiếp tục bành trướng lên hậu kỳ cảnh giới rồi lại một tiếng nổ đùng vang lên trong người lão. Đặng Dung lập tức tiến đến cản giới giả đan. Tu vi đột nhiên tặng vọt lập tức trận pháp được ổn định. Tuy nhiên lão cũng không chịu nổi lập tức phun ra một ngụm máu lớn. Đung lúc này trận pháp không cần sự điều khiển của lão nữa mà tự mình vận chuyển. Từng kí hiệu của trận pháp sáng lấp lánh rồi rung lên đan xen vào nhau, biến hóa theo một quy luật nào đó. Vùng hư vô phía sau theo hoạt động của trận pháp vặn vẹo như muốn sụp đổ. Đặng Dung lấy từ trong người ra một bình đan dược cấp tốc uống vào rồi bắt quyết, niệm mấy từ vô cùng tối nghĩa. Toàn bộ trận pháp sáng lên một cách quỷ dị rồi phân chia thành năm phần, áp lên năm vùng đang vặn vẹo dự dội nhất. Lão cắn răng làm phép rồi hô một tiếng:
- Ngũ hồn xuất quan.
Mấy tiếng răng răng vang lên, hư vô phía sau tấm màn rung động dữ dội. Từ trong đó năm cỗ quan tài làm bằng một loại đá màu đen dường như có thể hấp thư được ánh sáng chậm rãi chui ra. Trên năm chiếc quan tài này lần lượt khắc năm kí hiệu. Hai thanh kiếm chéo nhau, một cái cây có tán khổng lồ, một giọt nước to cỡ nắm tay, ba ngọn lửa, và hai vòng tròn đồng tâm bên trong hình tròn to là một hình tam giác bao lấy hình tròn nhỏ.
Năm cỗ quan tài vừa đi ra khỏi tấm rèm lập tức căn mật thất này tràn đầy âm khí. Trong quan tài còn mơ hồ truyền ra tiếng rít gào kinh người. Nhưng Đặng Dung không hề sợ hãi, đối mặt với mấy cỗ quan tài này lão còn có một sự hưng phấn lạ thường, những thứ trong quan tài kia lão qua điển tịch của môn phái nắm vô cùng rõ ràng, chỉ còn một thứ còn thiếu nữa, vào được mảnh đất kia. Lấy được thứ đó vào tay. Cho dù có cảnh giới cao hơn mà gặp lão phu cũng phải dữ nhiều lành ít. Lão lau vết máu trên miệng rồi tiến gần đến chỗ quan tài. Miệng lão lẩm nhẩm chú ngữ, rồi gằn giọng quát:
- Khai quan
Năm chiếc quan tài đồng loạt bật nắp. Từ trong năm cỗ quan tài này tỏa ta một luồng tử khí nồng đượm, cùng một tiếng rít gào như cô hồn dã quỷ, Đặng Dung mặc kệ, lão lại hô tiếp:
- Ngồi dậy.
Chỉ thầy trong năm cỗ quan tài này có năm cái tử thi chậm chậm ngồi dậy. Nếu có ai ở đây lúc này tất sẽ hoảng sợ mà hét thảm. Năm cỗ tử thi này đều là nữ nhân, lại vô cùng xinh đẹp, không biết người ta dùng phương pháp nào luyện hóa mà da thịt các nàng dù chết từ lâu nhưng trông vẫn như người sống, hồn phách bị rút ra khỏi luôn hồi, nhưng bị giam trong cơ thể, tiếng rít gào chính là từ hồn phách này truyền ra. Đặng Dung cười ha hả:
- Có Ngũ hành linh này, cộng thêm thứ ở trong mảnh đất thần bí kia, trong cùng đẳng cấp ta chính là vô địch.
Lão phất tay thu hết số quan tài vào túi trữ vật rồi lôi ra một chiếc ngọc giản truyền tin đưa lên trán truyền âm vào đó:
- Các vị đồng đạo, thời gian sắp hết xin cho lão phu một câu trả lời.
Trong động phủ, Dương Thanh mở bừng mắt, hắn đã nghe thấy lời của Đặng Dung. Nên đi hay là không hắn vẫn chưa quyết định, mấy ngày nay hắn đã đi tìm hiểu một chút, quả thật năm xưa ở nơi nay có một môn phái tên là Ngũ Hành Tông. Mọi chuyện xảy ra với tông phái này y như những gì mà lão đã nói. Sau nửa ngày suy đi tính lại Dương Thanh lấy ngọc giản ra lẩm nhẩm nói:
- Nhân sinh cầu phú quý trong nguy hiểm, nếu cứ sợ hãi thì sao có thể đạt được cơ duyên, chuyến này lão tử đi chắc rồi.
Hắn đứng dậy đi ra ngoài làm một số việc, dù sao đây là việc liên quan đến tính mạng, phải chuẩn bị đầy đủ, quyết không thể xem thường. Khi hắn vừa từ một tiệm bán linh thảo đi ra thì bất chợt trong tiên thức của hắn có một giọng nói truyền âm vào:
- Đồng Mã Kỳ đạo hữu, xin dừng bước.
Hắn quay lại nhìn, phía sau hắn là đôi đạo lữ, Ngô Hải và Minh Đạo Hồng kia. Hắn cũng ôm quyền
- Nhị vĩ đạo hữu. Đồng mỗ xin hữu lễ. Chẳng hay câc vị tìm Đồng mỗ có chuyện gì.
Minh Đạo Hồng cất tiếng cười như chuông bạc rồi nói:
- Mời đạo hữu theo chúng ta, nơi này không tiện nói chuyện:
Hắn trầm ngâm một lát rồi gật đầu. Tuy đánh không lại nhưng chạy trốn thì hắn lại thừa sức, nên hắn không hề sợ hãi, Hắn đi theo đôi đạo lữ này về động phủ. Thì ra họ cũng ở tầng một như hắn nhưng là số chín chín. Ngô Hải gỡ đi cấm pháp bên ngoài cửa rồi nói:
- Đồng đạo hữu, mời.
Dương Thanh liền tiến vào, sau khi phân ra chủ khách, hắn mới nói:
- Hai vị đạo lữ, không biết các vị gặp mặt Đồng Mã Kỳ ta có gì chỉ giáo.
Ngô Hải cười ha hả:
- Ha ha, Đồng huynh quá lời, ta đây chỉ muốn Đồng Huynh cũng chúng ta liên thủ một chút khi ở trong mảnh đăt thần bí kia.
Minh Đạo Hồng cũng cười nói:
- Chắc chắn Đồng huynh cũng đã nhận ra lão già họ Đặng kia và Trương Lệ Băng là quen biết từ trước, nếu như chúng ta không liên thủ e là lành ít dữ nhiều.