- Ngươi có thể ngưng ủy mỵ đi được không.??
Tử Nguyệt nhàm chán lên tiếng. Hắn giật mình rồi vội vã trả lời:
- Ngươi có thể ngừng soi mói tâm trí của ta không, ta cần riêng tư một chút.
Tử Nguyệt cười khanh khách:
- Xin lỗi. Chỉ là vừa rồi nhầm lẫn một chút thôi, đợi khi Nguyên Thần ta đủ mạnh ta sẽ rời khỏi. Còn bây giờ ta cứ tạm thời ẩn thân ở đây đã.
- Ngươi cứ việc, Nhưng ta cấm ngưoi không được đọc suy nghĩ của ta
- Được được lần này là ta sai. Mau đi nhanh nữa đi, sắp tiến vào địa phận của Cửu khúc huỳnh hà rồi. Năm xưa Thần Ma đại chiến xảy ra ở đó. Các vị thượng tiên đã dùng vô số Địa ma thú để vây khốn người của ma giới. Chúng ta đến đó kiếm biết đâu có con nào còn sống sót.
Hắn rót pháp lực rồi phi hành nhanh hơn một chút nữa, vừa bay hắn vừa nói bằng một giọng không mấy tin tưởng.
- Thần ma đại chiến xảy ra cũng phải mười mấy vạn năm rồi. Liệu chúng có còn sống không?.
Tử Nguyệt xì một tiếng rồi bảo:
- Ngu xuẩn, chúng chết rồi thì còn con cháu của chúng. Nếu mấy con địa ma thú lúc ấy mà giờ vẫn còn sống ngươi nghĩ với khả năng của ngươi bắt được à.
Hắn nghĩ thầm, nếu chúng tu luyện được đến giờ thì chắc phải cấp 10 rồi. Tu tiên giả như hắn gặp phải chạy còn không có cơ may thoát nữa là bắt. Hắn cứ thế phi hành cho đến chiều tối thì dừng chân tại một trấn nhỏ nghỉ qua đêm. Tuy thân thể bán tiên của hắn khỏe hơn người thường, nhưng vẫn cần phải nghỉ ngơi mới được. Cứ như vậy ngày đi đêm nghỉ, sau bốn ngày phi hành hắn và Tử Nguyệt đã đến được Cửu Khúc Huỳnh Hà. Nhìn từ trên cao xuống, nơi này toàn là núi non trùng điệp, sương trắng phủ khắp nơi từ sâu trong lòng núi một dòng sông uốn lượn dọc theo các khe cốc và cánh rừng thành 9 đoạn. Hắn nghĩ rằng có lẽ do con sông này mà nơi đây gọi là Cửu Khúc cũng nên. Hắn từ từ đáp xuống một mỏm đá nhô ra trên đỉnh núi rồi gọi:
- Tiểu Nguyệt, bước tiếp theo ta nên làm thế nào.
Không có ai trả lời, hắn lại gọi:
- Tiểu Nguyệt
Một giọng nữ hài không được vui vẻ lắm vang lên:
- Ta đã nói gì, không được gọi ta là Tiểu Nguyệt. Coi chừng cái mạng nhỏ xíu của ngươi.
Hắn vội vã, cười ha hả rồi giảng hòa:
- Được rồi, được rồi Tử Nguyệt cô nương, xin cho ta biết giờ đây ta nên làm thế nào.
Tử Nguyệt nói với hắn:
- Trước hết hãy tạm bày một cái trận nhỏ đã. Để giam hãm nó. Dù nó có thi triển ảo thuật đi nữa thì cũng bị trận pháp này nhốt. Không hại ngươi được.
Hắn lại hỏi:
- Thế còn sau đó.
- Sau đó tất nhiên là đi tìn và dụ nó đến đây. Chứ ngươi nghĩ nó tự mò đến chắc.
Có lẽ cảm nhận được ý nghĩ không mấy tin tưởng của hắn. Giọng của Tử Nguyệt lại vang lên:
- Chứ ngươi nghĩ ta có cách gì. Một tay giơ ra bắt yêu thú giúp ngươi chắc
Hắn uể oải trả lời:
- Ta cũng từng nghĩ vậy.
- Hừ.
Sau gần một ngày dưới sự chỉ dẫn của Tử Nguyệt hắn đã bố trí xong một cái khốn trận bậc trung, diện tích chừng mấy chục trượng vuông. Nhìn cái pháp trận này hắn thở dài ngao ngán cho số linh thạch sắp phải bỏ ra dùng vào cái pháp trận này.
- Ngươi tiếc cái gì. Chết rồi thì mang linh thạch theo được à.
Hắn gào lên trong tiên thức:
- TỬ NGUYỆT. ngươi đã nói là không đọc ý nghĩ của ta.
- Tại vì ngươi yếu đuối quá nên ta phải chấn chỉnh. Nếu ngươi muốn gặp lại nàng thì phải cố lên mới được.
- Vậy được, đi săn nào
Ba ngày liền hắn rong ruổi ngược xuôi ở vùng này, nhưng không gặp một con địa ma thú nào cả. Những hắn lại có hai lần phải chạy trối chết, một lần gặp phải một con yêu rắn cấp 3 và một lần gặp một con yêu hồ cấp 4, may mắn cho hắn là nhờ có Tử Nguyệt buông tiên thức ra dò đường cho nên gặp nguy hiểm hắn đều chạy thoát. Đêm ngày thứ tư khi hắn đang tĩnh tỏa để hấp thu thiên địa linh khí thì trong tiên thức của hắn vang lên giọng cười vui sướng:
- Mau, mau đi dụ nó về đây. Ở hướng tây cách đây không xa lắm.
Hắn vội vã mở mắt hỏi lại:
- Ngươi có chắc không. Vào đó giờ này nguy hiểm lắm
Tử Nguyệt tức giận sẵng giọng:
- Nhanh lên. Không có cơ hội thứ hai đâu.
Hắn vội vã phi thân theo hướng Tử Nguyệt chỉ. Một lát sau Tử Nguyệt vội bảo hắn đáp xuống lùm cây trước mặt. Phía trước khoảng một trượng hai con vật trông như bộ cánh cứng đang bò dưới mặt đất, một con bụng phát sáng xanh lập lòe, một con thì lại không. Tử Nguyệt bảo hắn:
- Ngươi gặp may rồi. Có hẳn một cặp luôn.
Dương Thanh nấp sau lùm cây ngó ra. Có vẻ như hắn gặp may thật, hai con yêu thú này đều là cấp năm. Con phát sáng lấp lánh ở bụng là con đực. Chắc chúng đang trong thời kì sinh sản. Tử Nguyệt lại bảo hắn:
- Mau lên dụ chúng vào trận đi, muộn nữa là không kịp mất.
Hắn gật đầu, từ chỗ nấp đứng dậy hai tay vung về phía trước, hỏa cầu thuật và lôi điện thuật liên tiếp từ mười đầu ngón tay hắn phóng tới hai con Địa ma thú. Đang trong cơn say tình, bỗng nhiên bị kẻ khác làm phiền. Hai con Địa ma thú đập cánh tức giận, phát ra âm thanh lách cách nghe dựng tóc gáy.
- Chuồn mau.
Nghe Tử Nguyệt nói, hắn vội vã quay đầu bỏ chạy về phía trận pháp, nhưng vừa quay đầu lại thì hắn không còn nhận ra đường lối đâu nữa xung quanh hắn là một mảnh rừng thưa đầy sương mù. Hắn ngạc nhiên đi về phía trước, dưới một gốc cây to có một ông lão ăn mặc lỗng lẫy đang mỉm cười với hắn:
- Cha.- Hắn chợt kêu lên, đúng là cha hắn rồi, ông vẫn đứng mạng khỏe nơi đây chứ nào đã chết.
- Thanh nhi. Còn trở về rồi sao.
Cha hắn nói với hắn:
- Mau lại đây vào nhà đi. Con vắng nhà đã lâu mọi người đều rất nhớ con.
Hắn vô thức tiến tới phía trước, hai tay đưa ra để ôm lấy cha hắn, khi hắn sắp chạm vào cha hắn, thì một âm thanh sắc bén vang lên, cùng một luồng ánh sáng chói lòa xẻ cha hắn làm hai nửa:
- Tỉnh lại, đồ ngu, mau lùi lại. Đó là bọt nước mộng ảo.