- Kẻ nào, là kẻ nào dám to gan, nẫng tay trên của ta.
Bóng trắng cười ha hả rồi giơ tay kéo tấm sa mỏng che mặt xuống nói với Hỏa Linh lão tổ:
- Lão nương phải cảm ơn ngươi đã giúp ta đắc thủ.
Tấm sa mỏng vừa kéo ra Hỏa Linh lão tổ đã kinh hãi lùi lại một bước thất thanh:
- Hỗn Nguyên Giáo Chủ.
- Chính thị.
- Chẳng phải tiền bối còn đang ở Tổng đàn hay sao.
Hỗn Nguyên Giáo Chủ Bạch Thiên Phụng vuốt ve Hỗn Nguyên Tán trong tay rồi trả lời:
- Bỏ Ngựa bắt ve chim sẻ đứng sau. Ta cho con ta đi trước chẳng qua để che mắt thôi. Từ lâu ta đã biết Phong Hỏa môn các ngươi có ý với bảo vật này rồi.
Hỏa Linh lão tổ hừ lạnh:
- Tuy tiền bối đã tiến cấp Ngưng Nguyên sơ kỳ, nhưng nếu ta và Phong Linh liên thủ lại. Cũng không chắc ai thắng ai thua.
Bạch Thiên Phung âm thầm vận tiên lực vào tay nói từng tiếng một:
- Vậy cứ thử xem sao cho biết.
Vừa dứt lời Bạch Thiên Phụng đã xuất chiêu với một tốc độ kinh hồn nhắm Hỏa Linh đánh tới. Một luồng tiên lực màu bạc bay ra lẫn trong đó là vô số những chấm sáng lấp lánh to hơn ngón tay cái, Hỏa Linh không dám chậm trễ cũng vội vã tế xuất pháp bảo đánh trả đồng thời ra lệnh cho đám trưởng lão:
- Mau cản bước ả, đợi Phong Linh đến.
Mười một tên trưởng lão trúc cơ kì lập tức bày trận. Nhất thời pháp khí, bay đầy trời ánh sáng xẹt qua như điện. Tuy nhiên công bằng mà nói chênh nhau một cấp thôi thì tiên lực đã cách nhau một trời một vực dù bên Hỏa Linh người đông hơn cũng chỉ ngang sức được lúc đầu, càng về sau đám người này dần dần không địch lại. Lam vào thế hạ phong. Dương Thanh nhân cơ hội này dùng độn thổ thuật mở đường chậm rãi lùi về phía sau từng chút một. Trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ là mau chóng chuồn khỏi đây càng sớm càng tốt, bảo vật cũng tốt, được thu làm dồnddeej cũng tốt, nhưng cái mạng này giữ được vẫn là tốt nhất. Còn mạng lo gì sau này không tìm được con đường tu luyện. Hắn mới rời đi được một đoạn thì chợt nghe Bạch Thiên Phụng quát lớn:
- Kẻ nào ẩn núp ở đó, mau ra đây cho ta.
Hắn giật mình, đã cẩn thận như vậy mà vẫn không thoát được. Hắn đang định liều mạng bỏ chạy thì chợt nghe một giọng cười vô cùng cuồng dại, hai bóng đen cùng nhau đáp xuống phía bãi đất trống trong sự kinh ngạc của Bạch Thiên Phụng và Hỏa Linh.
- Khúc Thừa Trí
- Vũ Tán Đường
Thấy hai người đáp xuống, Bạch Thiên Phụng nhướng mày nói:
- Hai lão bất tử các ngươi không ở Huyền Không động tu hành. Lại chạy đến đây làm gì.
Một trong hai người vừa đến cươi ha hả Chắp tay hướng về phía Bạch Thiên Phụng trả lời:
- Hỗn Nguyên Giáo chủ hiểu nhầm rồi. Hai người bọn ta chỉ là tình cờ đi qua đây,
Rồi lão quay sang đồng bọn nói tiếp:
- Có phải không Vũ huynh
- Khúc sư đệ nói phải. Giáo chủ chớ hiểu lầm bọn ta chỉ là đi ngang qua đây thôi.
Trong khi ba người đang đối đáp, Hỏa Linh đứng cạnh đó thân hình đang run lên từng đợt. Lão không ngờ lần này hành động nhanh như vậy. Mà mấy lão quái này vẫn nghe tin mà tìm đến. Nếu chỉ tranh đoạt với Minh Kiếm Sơn Trang hoặc Bạch Thiên Kiều thì lão còn có cơ may chiến thắng, nhưng giờ đây. Có tận ba người có cảnh giới Ngưng Nguyên ở đây. Cái mạng nhỏ của lão có giữ được hay không còn khó nói. Nghĩ vậy lão vội vã hành lễ với hai lão đạo kia rồi giở giọng cười bồi:
- Các vị tiền bối. Các vị cứ thong thả bàn bạc. Hỏa Linh tự lượng sức mình xin cáo từ trước đây.
Vừa dứt lời lão đã vội vã ngự khí phi hành chạy mất dạng. Bỏ lại bọn đệ tử còn đang ngơ ngác nhìn chỗ lão vừa biến mất.
Khúc Thừa Trí nhìn theo hướng lão bỏ chạy cười khẩy rồi đưa tay vào túi linh thú lấy ra một con Viêm Báo màu đen như hắc ín. Lão vỗ vỗ vào đầu nó rồi nói,
- Đuổi theo giết cho ta
Con yêu thú Viêm Báo gầm lên một tiếng rồi đáp gió đuổi theo Hỏa Linh lão tổ.
Vũ Tán Đường cũng quay sang mười một tên Trúc Cơ Kỳ kia nhìn bọn chúng với ánh mắt thấm đượm sát khí kinh người. Mấy gã trưởng lão cùa Phong Hỏa Môn vội vã bỏ chạy mỗi người một hướng, nhưng chênh lệch cảnh giới đâu phải chỉ là một cấp. Chỉ trong phút chốc tất cả đều bị Vũ Tán Đường giết sạch.
Đang núp dưới mặt đất dò xét được cảnh này, Hắn kinh hãi không thôi. Nếu để bọn chúng phát hiện ra ta tất chết không nghi ngờ gì nữa. Giờ này hắn ước gì. Ba người kia nhanh chóng phân thắng bại rồi rời đi thật nhanh, hắn còn chưa gặp được Thanh Hương hắn thực sự chưa muốn chết.
Vừa lúc đó Bạch Thiên Phụng lại nói:
- Khúc Thừa Trí, Vũ Tán Đường. Các người không phải có ý muốn giệt khẩu đấy chứ. Ngay cả ta mà các ngươi cũng định ra tay hay sao.
Khúc Thừa Trí đáp:
- Ha ha ha. Bạch gíao chủ thần thông quang đại, nếu là khi một chọi một ta nào dám mạo phạm. Nhưng hôm nay bọn ta có tận hai người, Bạch giáo chủ biết điều mau giao hỗn nguyên tán ra đây. Chớ để chúng ta phải ra tay ác độc.
Bạch Thiên Phụng tức giận quát lớn:
- Được lắm, có giỏi các ngươi đến đây mà lấy.
Từ lấy vừa ra khỏi miệng. Thanh quang trên người đại thịnh từ trong tay áo của Bạch Thiên phụng mười sáu mũi tên màu xanh được bọc bởi một đám bụi màu vàng bay ra nhắm Khúc, Vũ hai người đánh tới. Vừa thấy thế Vũ Tán Đường đã hô lên:
- Cẩn thận là Xuyên Vân Tiễn.
Lão vội vã bắt pháp quyết, trên người lão tuôn ra một đám mây ngũ sắc ào ào cuốn tới xuyên vân tiễn ý đồ bao vây nó lai. Đồng bọn của lão Khúc Thừa Trí cũng rút trong túi trữ vật ra một thanh cổ kiếm nhắm đám xuyên vẫn tiễn ném tới. Nhất thời hồng quang đại thịnh, gió thổi cát bay, Hai tiếng ầm rùng rợn vang lên. Mười sau cây Xuyên Vân Tiễn của Bạch Thiên Phụng đã bị cổ kiếm chém gãy bốn cây. Những cây còn lại đều đang bị đám mây ngũ sắc dần dần hấp thụ. Bạch Thiên Phụng thấy vậy thì cố gằng điều khiển mười hai cây tiễn còn lại thoát khỏi vòng vây. Nhất thời trong không trung lại vang lên tiếng nổ không ầm ầm không ngớt. Thấy cả ba đều đang tập trung vào cuộc chiến. Dương Thanh vội vã nhô lên khỏi mặt đất. Dồn hết pháp lực ngự khí phi hành chạy khỏi đây. Lúc này còn không chạy thì đợi đến bao giờ.
Nhưng có một chuyện hắn lại không ngờ tới, lúc hắn vừa nhô lên khỏi đất. Bạch Thiên Phụng đã phát hiện ra hắn. Trong lúc không xem xét kỹ. Lại tưởng hắn cũng là một cao thủ ẩn nập ở đây để trai cò đánh nhau. Ngư ông đắc lợi. Một suy nghĩ chạy nhanh trong đầu bà ta. Giờ đây lấy một địch hai thực sự bà ta không có cơ may nào thắng được. Chi bằng chuyển nguy hiểm cho người khác, giữ lấy mạng là hơn. Nghĩ vậy bà vội xuất Hỗn Nguyên Tán ra, ném về phía Dương Thanh. Hô lớn:
- Đạo hữu, mau đi. Ở đây đã có ta lo liệu.
Ngoài mặt thì làm ra vẻ tấn công mãnh liệt, nhưng thật ra lại ngấm ngầm thâu bảo vật về để rút lui.
Hai người Khúc, Vũ thấy Hỗn Nguyên Tán rơi vào tay kẻ thứ ba thì vô cùng tức giận, vội vã quay sang chỗ Dương Thanh bay đến. Hắn vội vã bỏ chạy vừa chạy vừa ném Hỗn Nguyên Tán lại và hét lớn:
- Tiền bối tha mạng, ta trả cho các người đây.
Hỗn Nguyên Tán vừa được Dương Thanh ném ra thì lập tức lơ lửng trên không phát ra một luồng ánh sáng chói mắt vô cùng. Nó lao đến bên Dương Thanh rồi nhập vào trong người hắn, cùng lúc đó một tiếng nổ lớn phát ra. Cả người hắn phát ra một thứ ánh sáng chói mắt, rồi biến mất. Trong tiếng gầm giận giữ của hai lão đạo.
Những điều này Dương Thanh không hề hay biết. Giờ đây hắn đang ở một nơi rất xa nằm trên mặt đất mê man bất tỉnh, những chuyện như Bạch Thiên Phụng bỏ trốn thành công, hay Khúc, Vũ hai người nổi điên giết sạch đám người có mặt trong rừng lúc đó giờ đây không liên quan đến hắn nữa. Bên cạnh hắn một cô bé đang ngồi đó nhìn hắn mê man bất tỉnh. Cô lẩm bẩm:
- Bao nhiêu pháp môn ngươi không luyện lại đi luyện sinh tử quyết này.
Ánh sáng nháng lên một cái và cô bé biến mất trong hư ảnh.