Năm hắn 22 tuổi. Trấn Tế Giang mở một lễ hội hoa mẫu đơn lớn nhất từ trước tới giờ. Quy tập vô số loài mẫu đơn vô cùng sặc sỡ. Hàng năm hắn thường theo gia đình đi thưởng hoa, uống rượu, ngâm thơ. Nhưng năm nay cha hắn bận chinh chiến phương xa không về được, em gái hắn thì cũng vừa lấy chồng. Các anh em họ của hắn, hắn lại không ưa một ai cả. Nên hắn quyết định đi một mình đến hội. Lễ hội diễn ra trên một mảnh đất vô cùng rộng lớn. Các loại mẫu đơn thi nhau khoe sắc. Phải có đến 3000 loại mẫu đơn trong hội. Người ta thi nhau khoe những loại mẫu đơn quý hiến do mình trồng. Người người đua nhau cò kè mặc cả, kẻ hớn hở vì mua được chậu hoa ưng ý. Kẻ lại tức giận vì chủ quầy hét giá quá cao.
Dương Thanh đi vào giữa hội. Vừa đi vừa ngắm vẻ đẹp của những bông mẫu đơn. Nào là mẫu đơn đỏ, mẫu đơn vàng. Rồi lại có mẫu đơn tử ban, ngân bình. Mỗi cây một vẻ, một màu hoa muôn hình muôn vẻ, khiến cho Dương Thanh ngắm không chán mắt. Đứng trước một chậu mẫu đơn đỏ thắm vô cùng đẹp. Chàng cầm lấy cây bút đề lên giấy:
Thanh tao mỹ lệ tựa hồng nhan Giữ nguyên màu sắc đến khi tàn Gió thổi hây hây màu tươi đỏ Núp dưới cánh hoa nhụy sắc vàng ...
Hắn đang định viết nốt bốn câu sau thì bên cạnh chợt nghe thấy tiếng cự cãi vô cùng huyên náo. Hắn nhăn mặt đặt bút xuống rồi bước qua đó xem thử. Điều hắn kị nhất là trên địa bàn mà hắn làm quan lại có những điều xảy ra không mong muốn. Hắn chen tới thì thấy phía trước là một cô bé chừng 14, 15 tuổi đang thút thít khóc bên cạnh là một chậu hoa mẫu đơn tử sắc bị vỡ tan. Người chủ quầy đang quát tháo với cô bé:
- Nhà ngươi có biết chậu cây này của ta nuôi vất vả thế nào không hả.
Cô bé xoắn hai tay vào nhau lí nhí trả lời:
- Ta nhất thời không cẩn thận nên mới...
Không đợi cô bé nói hết, chủ quầy đã ngắt lời.
- Chỉ một câu không cẩn thận là xong à. Ta nói cho nhà ngươi biết mau đền 1000 quan tiền ra đây. Nếu không đừng trách lão tử độc ác.
Cô bé sợ hãi nói:
- Ta.. ta không có mang tiền.
- Hừ, không mang tiền ư. Được lão gia thấy miếng ngọc bội kia khá đáng tiền đấy. Đưa đây lão gia sẽ tha cho ngươi.
Cô bé vội giấu miếng ngọc ở thắt lưng vào trong người rồi lắc đầu:
- Không đươc. Không thể cho ngươi miếng ngọc này được.
Tên chủ quầy có vẻ đã hết kiên nhẫn, hắn xông tới cô bé rồi quát lên:
- Hừ, làm hỏng đồ của người khác lại còn lắm chuyện à. Hôm nay ta phải dậy dỗ ngươi mới được.
Tên chủ quầy đang định tiến tới chỗ cô bé thì Dương Thanh đac quát lên:
- Dừng tay, 1000 quan này ta trả.
Dứt lời chàng bèn móc trong người ra một mảnh vàng vứt cho tên chủ quầy rồi nói:
- Ông chủ. Xem đó đã đủ chưa.
Lão chủ quầy nhặt miếng vàng lên xem xét rồi gật gù:
- May cho ngươi là vị công tử đây thương hoa tiếc ngọc. Chuyện này coi như xong.
Dứt lời lão quay vào bảo người nhà dọn dẹp chỗ đổ vỡ rồi nói với cô bé:
- Nhà ngươi tốt nhất là nên đi đứng cho cẩn thận đi. Lần sau chưa chắc đã có người cứu đâu.
Dương Thanh quay sang cô bé hỏi:
- Tiểu muội. Không sao chứ. Nhà muội ở đâu ta sẽ đưa muội về.
Cô bé lúc này đã lấy lại bình tĩnh. Nàng vội vã lau nước mắt rồi sửa lại xiêm y. Nhún chân thấp xuống rồi trả lời Dương Thanh:
- Muội tên là Thanh Hương, vừa rồi đa tạ công tử cứu giúp.
Dương Thanh vội vã xua tay với nàng:
- Không cần đã lễ. Muội mau đứng dậy. Đây là việc nên làm, nên làm. Lễ này Dương Thanh ta không dám nhận.
Dương Thanh lại hỏi.:
- Nghe giọng muội hình như không phải người vùng này?
Thanh Hương đáp:
- Đúng thế. Không dám giấu huynh muội là người của huyện Tống Sơn. Muội nghe nói ở đây hoa mẫu đơn rất đẹp nên trốn đến đây xem ai ngờ.
Nói xong vẻ mặt của Thanh Hương nhăn lại ra chiều tức giận lắm. Dương Thanh thấy thế thì an ủi nàng:
- Không sao đâu. Chủ quầy cũng chỉ vì tiếc cây hoa nên hơi nóng tính mà thôi. Muội đừng để bụng.
Thanh hương hứ một tiếng rồi nói:
- Muội mà thèm để bụng. Nếu là lúc khác chỉ dùng một ngón tay muội cũng có thể xử lý hắn.
Dương Thanh nghe nàng nói vậy chỉ cười mà không nói gì. Chỉ cho là lời nói trẻ con mà thôi. Hắn bảo:
- Được rồi. Muội trốn đi như vậy hẳn là cha mẹ lo lắm. Để ta cho người đưa muội về Tống Sơn đi thôi.
Dường như biết mình gây họa. Thanh Hương gật đầu mà không nói gì. Nhưng một lát sau nàng bảo Dương Thanh:
- Dương Đại ca, nguyên tiêu sang năm muội có thể mời huynh đến chỗ muội được không. Muội muốn cùng gia đình cảm ơn huynh hôm nay đã cứu muội.
Hắn suy nghĩ một lát rồi gật đầu:
- Được lắm, nguyên tiêu sang năm ta nhất định sẽ tới.
Về huyện nha. Dương Thanh vội vã sai người đánh xe đưa nàng trở về Tống Sơn. Lại cho hai nha dịch đi theo bảo hộ. Trước khi lên xe. Thanh Hương mỉm cười rồi đưa cho Dương Thanh miếng ngọc khi nãy, bảo hắn:
- Huynh cứ cầm miếng ngọc này đến Thanh Lương quán của Tống Sơn. Đúng ngày nguyên tiêu sẽ có người đứng đó chờ huynh tới.
Hắn đưa tay nhận miếng ngọc rồi chậm rãu gật đầu.:
- Được lắm, hẹn ngày gặp lại.
Hắn đâu biết rằng ngày mà hắn nhận miếng ngọc này chính là ngày thay đổi cuộc đời hắn mãi mãi. Ngày đánh dấu chuyến phiêu du vạn năm gian khổ đau thương.