Giờ đây sau khi đưa cho hắn một cây sáo kì lạ gì có hai nốt. Lão bắt đầu ngồi xuống nhìn quanh quất cái ổ của con bát túc tri thù âm thầm đánh giá. Dương Thanh vẫn ngồi trên cái khúc cây mục đó. Âm thầm quan sát lão. Lúc này lão đang đặt sự chú ý vào mấy hòn đá có hình tròn kỳ lã nằm ở góc gần mặt hồ. Xen lẫn đám đá khác. Mấy viên này tròn một cách bất bình thường, tuy rằng giống đá mà lại không phải đá. Lão vậy hắn lại và bảo:
- Dương đạo hữu. có phải ta cảm nhận nhầm hay không nhưng hình như mấy viên đá này có điều gì kỳ lạ.
Dương Thanh rơi khỏi chỗ ngồi tiến đến sờ vào hòn đá. Qua cảm nhận của hắn thì đây đúng là đá thật chỉ có điều tròn một cách kỳ lạ mà thôi. Hắn lập tức đem tiên thức ra soát một lượt quanh hòn đá này. Chợt hắn cảm thấy một tia linh khí yếu ớt phát ra. Hắn vội vã nhấc viên đã này lên, kiểm tra một lần nữa. Khi viên đá vừa rời khỏi mặt đất, thì một tiếng chi chi rùng rợn vang lên. Hà Xuân Hải như nhận ra điều gì, lập tức hô lớn:
- Hỏng rồi. Chúng ta đến muộn rồi.
Dương Thanh còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì một tiếng chi chi bén nhọn nữa lại rít lên. Nếu hắn không nhầm thì tiếng rít đó, phát ra từ cái gốc cây mục mà hắn ngồi khi nãy. Chợt cái gốc cậy đó động đậy, rồi vặn vẹo nhô lên khỏi mặt bùn lầy, lộ nguyên hình là một con quái vật có tám chân cao chừng hai trượng, mỗi chiếc chân to cỡ chân trẻ con. Trên lưng và đầu của nó. Phủ đầy rêu xanh và cây dại. Nó như một thể cộng sịnh với đám cây này. Đây là nhện sao. Hắn nhìn thấy nó giống một con bọ dừa cỡ lớn hơn là nhện. Con quái vật lúc này. Mở đôi mắt đỏ kè đầy thù hận nhìn về phía hai người bọn hắn. Hà Xuân Hải run run nói:
- Chúng ta đến muộn rồi. Nó đã đẻ trứng rồi.
Hắn vẫn cầm chắc quả trứng trên tay hỏi lão:
- Vậy chúng ta phải làm thế nào đây.
Hà Xuân Hải cầm chắc phiến bạch ngọc trong tay rồi nói:
- Tùy cơ ứng biến vậy.
Trong mắt con bát túc tri thù này chỉ thấy Hà Xuân Hải là thân mang tiên lực mà thôi, còn đối với Dương Thanh do hắn mặc Hỏa Lân bào nên nó nhìn hắn chỉ như một người thường. Không mang tiên lực. Bát túc tri thù cào hai chân trước xuống đất há to miệng ta kêu lên một tiếng oanh động rồi lao đên chỗ hai người từ miệng nó phun ra một đoàn tơ vàng, ẩn hiênh lôi điện thuật nổ lách tách như rang đậu. Không ngờ nó lại nhanh như vậy. Hà Xuân Hải không kịp làm gì chớp mắt đã bị tơ vàng cuốn lấy, lão chỉ kịp giật giật mấy cái rồi bất động. Dương Thanh thấy cảnh đó thì hồn phi phách tán, vội vã lùi về phía sau há miệng nhả ra vô cực đao rồi hóa ra một vòng linh khí hộ thân màu lam nhạt. Hai mắt hắn mở lớn trông chừng con thú. Có vẻ như nó không mấy để ý đến hắn. Nó lội chiếc kén có bọc Hà Xuân Hải về phía mình, rồi há miệng ra, chớp mắt nó đã hút sạch lão vào bùng. Trong cái kén chỉ còn một cái vỏ trống rỗng. Mặc dù đã trải qua rất nhiều cảnh kinh hoàng đầu rơi máu chảy, thậm chí hai trăm năm trước đã phải ăn những cây nấm mọc lên từ xác người chết, nhưng cảnh tượng này vẫn khiến Dương Thanh vô cùng khó chịu. Nghĩ đến sau này mình phải dùng con yêu thú này để luyện đan không nhịn đường mà rùng mình mấy lượt. Giải quyết xong Hà Xuân Hải. Con bát túc tri thù ngẩng cái đầu lên, nhìn về phía hắn rống lên một tiếng kinh dị rồi lao đến, tốc độ của nó thật kinh người chớp mắt đã đến bên cạnh hắn. Một áp lực như thái sơn, khiến cho hắn vô cùng khó chịu.