Lúc này đây Trương Tông Dương đang vô cùng hối hận, gã không ngờ rằng hành động của gã lại trêu chọc vào một quái vật bậc này, giờ đây trong đầu hắn chỉ còn một ý miệm duy nhất.
Chạy trốn.
Trương Tông Dương dùng tốc độ nhanh nhất lao về phía Ngụy Hải Thanh, vừa chạy hắn vừa vỗ túi trữ vật. Một thanh phi kiếm bay khỏi túi. Tỏa ra một khí tức âm hàn nhằm Xích Hỏa Phương Hoàng phóng tới. Con yêu thú, hót lên một tiếng coi thường rồi khẽ há mỏ thổi ra một làn hơi mỏng. Phi kiếm gặp làn hơi này lập tức vỡ vụn. Trương Tông Dương kinh hoảng phun ra một ngụm tiên huyết mất đi khả năng phi hành rơi xuống đất, trước khi cơ thể của hắn bị đốt cháy, hắn chỉ kịp nhìn thấy một cơn bão chỉ toàn là lửa đỏ. Xích Hỏa Phượng Hoàng lanh lảnh hót lên một tiếng nữa. Nó đã phát hiện ra quanh đại trận có khách không mời. Tuy nó đã tiến cấp. Nhưng một tia phân thần của Triệu Phong lưu lại năm xưa vẫn chưa bị xóa hẳn. Nó vẫn nhớ rằng mình phải bảo vệ đại trận an toàn. Tức thì nó vỗ canh bằng một tốc độ vô cùng nhanh chóng bay về phía Ngụy Hải Thanh. Ở trong đại trận dựa vào Bích Ngọc Châu, Dương Thanh đã nhìn thấy Xích Hỏa Phương Hoàng đang điên cuồng bay đến, tức thì trong đầu hắn lộ ra một kế hoạch điên rồ. Hắn lập tức vỗ dại đại trận một khe nhỏ mở ra, hắn theo đó xuất hiện cách Ngụy Hải Thanh ba mươi trượng. Mặc dù toàn thân hắn được Hỏa Lân Bào bọc kín, nhưng Ngụy Hải Thanh chỉ thộg qua ánh mắt là nhận ra hắn ngay. Khi hai bên nhận ra nhau cả hai đều khẽ nói:
- Ngụy Hải Thanh.
- Tên súc sinh thấp kém.
Đi mòn gót giày tìm không thấy, không ngờ hắn lại tự hiện ra. Ngụy Hải Thanh âm thầm gọi Hắc Long Thất Tử về. Lão nhì tùe trên xuống dưới của hắn rồi lạnh nhạt nói:
- Tiểu bối kia. Năm xưa ngươi dùng quỷ kế thoát khỏi tay lão phu. Nhưng lần này xem ngươi chạy đi đâu cho thoát.
Lão vừa dứt lời phía sau lão bẩy người đã xuất hiện. Đó chính là thất tử chính xác hơn là lục tử cùng Đoàn Đại Bảo. Ngụy Hải Thanh nhướng mày lên rồi hỏi một gã bên phải lão:
- Trương Tông Dương dâu rồi.
Gã thanh niên được lão hỏi đến vội vã ôm quyền cung kính trả lời:
- Cốc chủ việc này chúng thuộc hạ cũng không rõ lắm. Khi tiến vào tìm kiêm được một đoạn thời gian thì tiên thức của chúng thuộc hạ đã không thấy Trương tam đệ rồi.
Nghe gã nói vậy, Ngụy Hải Thanh trầm ngâm suy nghĩ, lão bất chợt liếc về Dương Thanh nhưng rồi lão lại gạt đi. Chỉ là một tên luyến khí nhỏ nhoi. Sao có thể diệt sát được một tên có cảnh giới Trúc Cơ Hậu Kỳ Cơ Chứ. Lão quyết đoán gạt việc của Trương Tông Dương sang một bên rồi quát một tên trong thất tử.:
- Dương Khiết. Trong mười nhịp hô hấp ngươi phải giết hắn cho ta.
Một tên trung niên diện mạo bên ngoài cỡ ba bốn mươi tuổi cung kính hành lễ rồi bước ra đối diện Dương Thanh, hắn vỗ túi trữ vật, một cây đàn tranh tiến ra khỏi túi. Hắn khoanh chân ngồi trên không trung rồi nói:
- Tên tiểu tử kia. Gia gia mà ra tay ngươi tất hình thần câu diệt. Nể tình ngươi cũng họ Dương cho ngươi một cơ hội tự xử lấy mình.
Nghe hắn nói vậy Dương Thanh cười lạnh không ngừng. từ trong người hắn Vô Cực Đao hiện thân, tỏa ra hơi nóng ngùn ngụt. Hắn liếc nhìn hai thanh Vô Cực Đao này rồi lẩm nhẩm:
- Ngươi muốn mạng lão tử thì đến đây mà lấy.