Vừa lúc đó Ngũ Hành Chân Nhân hô lên:
- Tiểu hữu lưu tâm, nó chuẩn bị ra chiêu thứ hai.
Lão vừa dứt lời thì con quái thú này đã từ trên trời lao xuống nó há rộng cái miệng phun ra một cột lửa nhằm thẳng vào dâud hắn, thấy cảnh này Dương Thanh khẽ cười tuy rằng con quái thú này có mạnh, nhưng mấy chục năm hắn đã giệt sát không biết bao nhiêu yêu thú kinh ngiệm đầy mình. Sao có thể lật thuyền trong mương nước cạn này được. Hắn vội vã sử dụng thổ độn thuật trong Âm Dương Sinh Tử Quyết năm xưa, chìm sâu vào lòng đất, linh khí cuồn cuộn truyền vào Hỏa Lân Bào, khiến khí tức của hắn gần như mất hẳn. Hắn im lặng triển khai tiên thức theo dõi con yêu thú, bỗng nhiên đối thủ đến ngay cả khí tức cũng không thấy, Cự Hỏa không khỏi lấy làm ngạc nhiên, nó hểnh cao đầu đưa mũi lên hít trong không khí, mắt nó không ngừng đảo qua lại. Thấy bộ quần áo của Dương Thanh kì lạ như vậy, Ngũ Hành Chân Nhân truyền âm tán thưởng:
- Bộ hắc bào của tiểu hữu quả thật công dụng phi phàm.
Biết lão đã để ý đến đồ vật của mình, chắc hẳn lão sẽ tìm cách chiếm đoạt nhưng hắn vẫn không sợ. Tuyệt chiêu bảo mệnh ít ra hắn cũng còn vài cái. Nghe lão bảo vậy hắn chỉ gật nhẹ đầu mà không đáp, mắt hắn vẫn nhìn đăm đăm vào con quái thú Cự Hỏa kia để tìm sơ hở. Chỉ thấy con Cự Hỏa này vì mất đi miếng mồi ngon mà điên cuồng nổi giận, giơ chiếc đuôi lên hung hăng đập xuống đất, nơi nào chiếc đuôi đầy gai nhọn của nó đi qua nơi đó đất đá nát vụn cát sỏi bay ào ạt. Nhận thấy thời cơ đã tới, hắn móc túi trữ vật lôi ra bộ khí cụ bày trận năm xưa Tử Nguyệt cho hắn ném lên không trung, rất nhan chóng khốn trận này khởi đôngn bao vậy con Cự Hỏa lại. Bị linh quang của trận ngăn lại yêu thú Cự Hỏa đã thật sự nổi điên, viêm hỏa trên người nó không ngừng cuồn cuồn phát ra đánh phá trận pháp, nhưng nó càng đánh ra bao nhiêu thì trận pháp lại hút hết bấy nhiều. Dương Thanh từ dưới lòng đất chui lên rồi cười nhạt. Hai con Địa Ma Thú năm xưa cường hãn như vậy muốn công phá trận này cũng phải mất ít ra là hơn một tháng. Đây chỉ là một yêu thú cấp hai mà thôi dù cho cố gắng cách mấy cũng không thoát ra được. Trong kia không biết còn nguy hiểm gì không. Lại phải đối mặm với hai lão quái ngàn năm này. Tốt nhất không nên xuất ra toàn lực, nhưng cũng nên hí lộng quỷ thần một chút. Hắn vòng qua trận pháp rồi tiếp tụ đi sâu vào trong lòng núi đá. Ngũ Hành Chân Nhân lúc thấy hắn lấy ra trận pháp thì trong lòng giật mình đánh thót. Tên tiểu tử Trúc Cơ này thật là quái thai. Pháp bảo của hắn hỏa linh lực vô cùng tinh thuần, ngay cả ngũ hành linh khí lão tu luyện cũng không được thế, chưa kể đến tấm hắc bào mà hắn mặc. Diệu dụng vô cùng lão tử hỏi kể cả với thời toàn thịnh nếu hắn đã muốn ẩn dấu khí tức cho dù lão muốn tìm cũng là lực bất tòng tâm. Giờ đây hắn lại xuất ra trận pháp bậc này. Tuy đối với lão phá giải không khó gì, nhưng trong thời gian lão phá. Có thể hắn đã vận dụng tấm áo bào mà chạy mất rồi. Lúc đó đừng có nói là lão ngày cả ân sư của lão đội mồ sống dậy cũng không tìm nổi. Càng nghĩ như vậy đối với Dương Thanh lão càng đề phòng. Kẻ này không chết tất sau này thành đại địch. Tuy trong lòng nghĩ như thế nhưng ngoài mặt lão lại vờ vui mừng truyền âm cho Dương Thanh:
- Đồng tiểu hữu thật là biết nhiều hiểu rộng. Lại còn hiểu biết cả trận pháp. Lão phu bội phục. Sư phụ của tiểu hữu chắc hẳn phải là một vị đại danh đỉnh đỉnh
Hừ. Muốn thăm dò hắn ư, còn lâu nhé. Hắn nỉm cười rồi đáp lại:
- Tiền bối quá khen, bộ trận pháp này chẳng qua vãn bối may mắn có được mà thôi, còn vãn bối chỉ là một tán tu quả thật sư phụ không hề có.
" tiểu hồ ly" lão âm thầm chửi. Tán tu. Ngươi nghĩ nói thế mà ta tin sao. Một tán tu có bao nhiêu gia sản. Pháp bảo kia tạm thời không nói, chỉ riêng bộ quần áo trên người ngươi kia. Dùng da của một loại thượng cổ dị thú luyện thành, hơn nữa theo khí tức thì mới luyện chưa được lâu. Giá tiền của bộ áo này tán tu nào kham nổi. Hừ, dù ngươi không muốn nói thì lát nữa ta chỉ việc sưu hồn ngươi không phải là xong sao hắc hắc. Ngươi đã giúp lão phu thì cùng lắm lão phu cho ngươi chết toàn thây là được hắc hắc.
Dương Thanh sao lại không rõ lão nghĩ gì, nhưng nếu muốn giết hắn e rằng lão phải chịu đau khổ không ít, hắn tự tin rằng cho dù hắn không chống được thì chạy đi cũng không thành vấn đề. Thế nên dọc được đi ngoài lúc diệt sát yêu thú. Trên đường đi hai người vô cùng vui vẻ như thể bằng hữu lâu ngày mới gặp. Hắn tiện đường đưa ra mấy nghi vấn tu luyện đều được lão giải đáp nên thu hoạch không nhỏ. Còn Ngũ Hành Chân Nhân. Muốn làm mất cảnh giác của hắn, cho nến ra sức giải thích lại đem một số điểm tâm đắc truyền lại. Hai người thoạt nhìn vô cùng thân thiết.
Cùng lúc đó bên Mộc đạo ở một nơi rất sâu trong lâm địa. Đặng Dung và đám người đi cùng đang phải đối mắt với một bầy quái nhện không lồ. Đặc biệt là mỗi con có đến năm cặp mắt, có ba con đã đạt đến kết đan sơ kỳ của nhân tộc. Còn bảy con còn lại tu vi ít thì cũng là luyện khí cấp tám nhiều thì cũng là Trúc Cơ sơ kỳ quả thật vô cùng khó giải quyết. Sắc mặt của Hắc Sát Ma Tôn vô cùng âm trầm. Bầy yêu thú bậc này, ba người kia chắc chắn không đánh lại. Tuy lão có thể ra tay nhưng do hồn phách thiếu củng cố đã tách ra khỏi Ngũ Hành Chân Nhân nên cả lão và hắn đều chịu hạn chế, phần lớn thần thông không thể sử dụng, lại bị liệt nửa người dưới. Cả đời này nếu không có Đoạt Phách Đan chỉ có thể điều động linh khí ba lần mà thôi, nếu quá ba lần toàn thân sẽ vỡ nát kinh mạch đứt hết. Chính vì lý do đó mà lão khi gặp bọn Đặng Dung thì dùng cả ân lẫn uy dụ dỗ, khiến bọn chúng ngoan ngoan đưa lão vào trong này. Còn ba lần điều động linh khí kia. Lão để dành gặp bất trắc hoặc là đối mặt với Ngũ Hành Chân Nhân mới mang ra sử dụng. Nhưng giờ đây nếu khồn sử dụng. Lão và bọn Đặng Dung sẽ chết ở đây. Không phải nghi ngờ. Lão nghiến răng:
- Hừ. Lục lão nhi, ngươi đừng hòng có được Đoạt Phách Đan.
Rồi lão quay lại bảo bọn Đặng Dung.
- Trước khi chưa trọng tổ lại hồn phách, ta chỉ có thể ra tay được một lần thôi. Vươth qua đây là đã tiến vào tàng bảo các rồi, ba người mau lùi lại để ta.
Bọn Đặng Dung, Ngô Hải, Minh Đạo Hồng đều nghe lời lui lại. Giỡn sao đây là yêu thú Kết Đan kỳ đó. Dù họ tự thị đến đầu cũng không dám nói là giết được một con chứ đừng nói là ba. Mọi người còn đang lo sợ không thôi nghe lão nói thể thì thở ra như trút được gánh nặng vội vã lùi lại.