Hắn ở dưới cái tàn tích cung điên này thêm mười ngày nữa. Khi đã cảm thấy an toàn rồi hắn mới theo đường cũ đi ra, đến gần hồ hắn dừng lại rồi chầm chậm dò xét, may cho hắn là con huyền vũ kia có vẻ như không thích di động lắm, nó đang nằm im lìm dưới đáy hồ, mặc kệ vô số loài thủy tộc đang bơi xung quanh. Cảm thấy an toàn hắn vội vã dùng một tốc độ nhanh nhất ngoi lên mặt nước, quang cảnh trên này khiến cho hắn phải một phen kinh hãi. Mặt đất bị cày xới tung tóe, cây cối hoặc cháy, hoặc gãy đổ khắp nơi, toàn bộ hòn đảo trước kia mà hắn biết giờ trơ trọi vô cùng. Chỉ còn lại một số loại thực vật. Yêu thú sống sót cũng không ít nhưng phần lớn đều mang trên mình thương tích nghiêm trọng. Nhìn thấy thảm cảnh như vậy, hắn không khỏi le lưỡi lắc đầu. Hắn đoán rằng cứ sau một khoảng thời gian hai con quái vật này lại đánh nhau một lần, còn vì sao chúng lại đánh nhau thì có trời mới biết. Hắn quay lại nhìn hòn đảo một lần nữa nơi hắn đã sinh sống suốt 12 năm qua, rồi hắn nói với chính mình:
- Sẽ có lúc ta quay lại nơi này,
Dứt lời hắn phi thân lên không thoát ra khỏi đám sương mù rồi bay thẳng về phương bắc. Hắn không dám quay trở lại đường cũ vì sợ đám người Ngụy Hải Thanh truy sát, giờ đây hắn đang trên đường đến nơi xa xôi nhất tận cùng của Vân Nam đại lục Lâm Quốc. Là một mảnh đất giáp với thảo nguyên Hắc Thạch ngăn cách giữa Vân Nam đại lục và Bắc Hà đại lục. Lâm Quốc có rất đông tu tiên giả tìm tới để lên đường sang Bắc Hà đại lục hoặc tìm kiếm vận may trong thảo nguyên Hắc Thạch mênh mông. Chính vì có số lượng tu tiên giả không lồ qua lại như vậy cho nên, kinh doanh buôn bán của quốc gia này phát triển lạ thường. Một điều nữa là quốc gia này không phải hoàng đế nhân gian cai quản mà lại là một nhóm gồm 12 vị tu tiên giả có cảnh giới đều là Ngưng Nguyên kỳ cai quản gọi là Thập nhị trưởng lão dưới 12 người này là ba mươi sáu vị tiên trưởng cai quản 36 vùng khác nhau của Lâm Quốc. Thế lực của thập nhị trưởng lão đã bén rễ ở nơi bày rất nhiều năm vô cùng hùng mạnh. Tu tiên giả có mặt khắp nơi được phân chia cấp bậc vô cùng rõ ràng. Dưới các vị tiên trưởng là các kỳ chủ cai quản các vùng nhỏ hơn, chịu trách nhiệm cai quản bảo vệ vùng đó hàng năm đều phải nộp số linh thạch và vật phẩm thu được lên trên. Các trưởng lão sẽ căn cứ công lao mà ban thưởng xứng đáng. Cứ thế hệ thống cai quản quốc gia này kín kẽ không một chút sơ hở.
Lênh đênh trên mặt biển ba tháng ròng, cuối cùng hắn cũng đã có mặt ở tòa thành đầu tiên của Lâm Quốc, Khai Nguyên thành. Đây là tòa thành bắt buộc phải đi qua để vào quốc gia này. Theo những gì Dương Thanh được biết thì có ba mươi sáu tòa thành tất cả. Mỗi tòa thành do một vị tiên trưởng đứng đầu, quản lý một số vùng đất bên cạnh và ba tòa thành sẽ do một vị trưởng lão trực tiếp chỉ đạo. Tòa Khai Nguyên Thành này là tòa thành lớn nhất nằm ở cửa ngõ tiến vào Lâm Quốc. Ở cửa thành có cả thảy tám tên tu tiên giả canh gác. Thay nhau kiểm tra và cấp phát cho mọi người vào thành một vật gì đó giống một chiếc lệnh bài. Hắn ngó nghiêng ở cửa một lúc lâu rồi cũng nghênh ngang tiến vào. Một tên gác cổng là Trúc Cơ sơ kỳ hỏi hắn:
- Đạo hữu lần đầu đến Khai Nguyên.
Hắn vội vã cung kính trả lời:
- Thưa tiền bối đúng như vậy
Tên kia nghe thế thì cao giọng nói với hắn:
- Muốn vào Lâm Quốc ngươi phải mua tư cách, có bốn loại tư cách không biết ngươi chọn loại nào
- Xin tiền bối giải thích.
Thấy hắn chưa rõ ràng tên Trúc Cơ kia gật gù rồi trả lời hắn:
- loại thứ nhất năm mươi linh thạch, ngươi có thể ở Lâm Quốc 1 năm. Loại hai 150 linh thạch thì là ba năm. Loại ba 500 linh thạch, ngươi có thể ở lại đây mười năm. Loại bốn 1000 linh thạch ngươi có thể ở lại đây hai mươi lăm năm. Loại cuối cùng là 5000 linh thạch ngươi vĩnh viễn được Lâm Quốc chào đón.
Dương Thanh nghe hắn nói vậy thì lúc đầu hắn đã muốn bỏ ra năm ngàn linh thạch vì hắn tính ở đây lâu dài, nhưng hắn lại nghĩ giờ hắn mới là luyện khí, nếu để tiền tài lộ ra không khỏi gặp họa sát thân, nên hắn thay đổi ý định mua một tấm kim bài ba năm trị giá một trăm năm mươi linh thạch. Sau khi đeo lệnh bài vào người, tên gác cổng căn dặn hắn:
- Trong thành không được đánh nhau, còn ngoài thành thì không kể, ngươi hãy nhớ lấy. Và còn một điều nữa là không được phép phi hành.
Hắn vòng tay chào tên Trúc Cơ rồi gật đầu tiến vào khai nguyên thành. Tòa Khai Nguyên thành này vô cùng rộng lớn, chắc phải có đến hơn mười vạn người sinh sống, tu tiên giả ở chốn này sinh sống lẫn lộn với phàm nhân, chỉ mới đi một đoạn hắn đã gặp vô số tu tiên giả. Cảnh giới cao thấp đủ cả. Còn luyện khí kỳ như hắn thì nhiều không đếm xuể. Hắn tiến vào một quán trà lớn và ngồi xuống. Một tên tiểu nhỉ khăn vắt trên vai chạy ra rót cho hắn một chén trà rồi nói:
- Khách quan ngài muốn dùng cơm hay thuê trọ.
- Ta muốn ăn cơm, mau dọn cho ta nhanh lên.
Tên tiểu nhị chạy vào trong bếp, vừa chạy vừa hô:
- Có ngay.
Hắn nhấp một ngụm trà rồi nghĩ chỉ cần Trúc Cơ thành công thì có ăn hay không cũng không quan trọng lắm. Còn bây giờ thỉnh thoảng hắn vẫn phải ăn một chút. Cơm nước đã dọn ra trước mặt. Đã ba tháng liền hắn bôn ba trên biển cho nên hắn ăn rất ngon, chẳng mấy chốc đã không còn một hạt. Cơm nước xong xuôi, hắn liền cầm theo cái danh sách nguyên liệu kia, phần làm bẩy phần mỗi phần là bẩy loại nguyên liệu đi vào cửa hàng dược liệu, hắn làm như vậy là bởi vì sợ có ai đó sao chép đơn này. Dù Tụ Pháp Đơn thất truyền đã lâu nhưng cẩn thận vẫn hơn. Hắn tiến vào một cửa hiệu có tên là Bách Thảo Sảnh. Chủ cửa hàng là một ông lão chừng tám mươi tuổi mồm ngậm một chiếc tẩu thuốc đang không ngừng nhả khói. Thấy có khách lão vội bỏ cái tẩu rồi tươi cười:
- không biết bản hiệu có thể giúp gì công tử.