Năm đầu tiên bế quan hắn dành toàn bộ thời gian để tế luyện năm cỗ ngũ hành thi ma, và tu luyện Ngũ Hành Chân Ma Kinh, có năm cỗ thi ma này, hắn sẽ có thêm một con bài bảo mệnh, Dùng thời gian một năm, hắn đã thành công luyện hóa được năm cỗ thi ma này, hắn đặt tên cho năm thi ma này lần lượt là, Kim Linh Thánh Mẫu, Mộc Linh Thánh Mẫu, Thủy Linh Thánh Mẫu, Hỏa Linh Thánh Mẫu, và Thổ Linh Thánh Mẫu. tuy nói hắn đã thành công luyện hóa nhưng cũng mới chỉ là bước đầu mà thôi, muốn khống chế năm thi ma này đạt đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh, đăng phong tạo cực thì hắn vẫn còn cách rất xa, Ngũ Hành Chân Ma Kinh có tất cả ba tầng, mà hiện giờ hắn mới miễn cưỡng luyện thành tầng thứ nhất. tầng thứ hai và tầng thứ ba phải còn rất lâu nữa hắn mới đủ diều kiện tu luyện.
Năm thứ hai trong sơn động, hắn chính là dành ra để củng cố Kim Đan của hắn, một lượng lớn linh thạch được hắn hấp thu khiến cho linh lực trong cơ thể hắn tinh thuần vô cùng, hắn đã chạm đến bờ của Kết Đan sơ kỳ đỉnh phong, chỉ còn thiếu một tia cảm ngộ là có thể phá tan bình cảnh, tiến vào Kết Đan trung kỳ cảnh giới.
Vào những ngày cuối của năm thứ hai trước cửa sơn động nơi hắn bế quan chợt có một bóng người thuấn di đến, bóng người này tu vi đã cực cao, đạt đến Ngưng Nguyên sơ kỳ, tùy tiện ném người này ở đâu cũng sẽ là nhất đại tông sư một môn phái, hoặc cũng là cung phụng,. hắn vội vã tiến vào Âm Dương Giới ẩn thận, tuy nói hắn có Hỏa Lân Bào để ẩn dấu khí tức, nhưng cẩn thận vẫn hơn. Bóng người này vừa hiện ra đã vô cùng chật vật, trên khóe miệng tiên huyết chảy thành dòng, khải giáp bị nứt vỡ gần hết, trên bả vai là một vết thương vô cùng khủng khiếp, mặc dù bóng người liên tục dùng linh lực bao bọc, nhưng vẫn không sao cho nó liền lại được. bóng người này móc tay vào trong người lấy ra một chiếc túi trữ vật, phá hủy ấn kí rồi bỏ vào trong đó một miếng ngọc giản, rồi lại thuận tay bắt một con thỏ cạnh đấy, sau khi thi triển tiên pháp khiến nó bị điều khiển thì liền đeo cái túi trữ vật vào cổ nó. Làm xong tất cả bóng người đang định tiếp tục thuấn di thì chợt trở nên ngưng trọng, không khí xung quanh hắn dường như bị cô đặc lại, uy áp khiến cho hắn một bước khó đi, theo sau uy áp là một tiếng cười như chuông bạc, cùng với một giọng nói mê hồn bay đến:
-Dương Đỉnh Thiên đạo huynh chớ vội, tiểu muội còn rất nhiều điều muốn nói.
Tiếp tục là một giọng nói khác theo gió quanh quẩn trên không trung, uy áp từ giọng nói khiến cho màng nhĩ người khác rung chuyển như muốn rách:
-Đúng vậy, Dương đạo huynh, chỉ cần huynh giao đồ vật nọ ra đây, bản nhân sẽ làm chủ, xin cho huynh trước mắt Tôn chủ.
Giọng nói vừa dứt. trên mặt đất xuất hiện thêm hai người, một nam, một nữ, Nam mặc một bộ trường bào màu xám nhạt, trên vai phải thêu hình một con linh thú Xích Hỏa, nữ thì mặc một bộ váy áo màu vàng trên vai cũng là hình Xích Hỏa, có lẽ là xuất phát từ một thế lực nào đó. Hai người này vừa xuất hiện đã chia ra mơ hồ vây Dương Đỉnh Thiên vào giữa, Nữ nhận kia lại lên tiếng:
-Dương Đỉnh Thiên, Mau giao nộp Sơn Hải tàn đồ ra đây, lão nương sẽ tha cho ngươi khỏi chết,
Dương Đỉnh Thiên nghe vậy thì lắc đầu:
-Phu Phụ các ngươi có bản lĩnh thì cứ giết chết Dương mỗ là có thể lấy được tàn đồ
Gã đuổi theo Dương Đỉnh Thiên gằn giọng:
-Vậy được ngươi cũng chớ trách ta xuống tay ác độc.
Dương Đỉnh Thiên ngửa mặt lên trời cười u ám, trong tiếng cười mang theo nỗi tiếc hận vô cùng,
-Dương Hoành, Lưu Yến, các người còn dám nói, chúng ta là huynh đệ một nhà, vậy mà chỉ vì Xích Hỏa Cung, các người lại giết hết thân tộc của chính mình để lấy Sơn Hải tàn đồ, ngay cả gia tộc của mình các ngươi cũng dám phản lại còn dám đứng trước mặt lão phu nói gì nhân nghĩa,
Tên Dương Hoành kia cũng đáp lại:
-Đại ca, uổng cho huynh tu đạo ngàn năm, tu tiên giới này cường giả vi tôn không phải huynh không rõ, Xích Hỏa cung là một thế lực như thế nào, Tôn Chủ đã để ý đến Dương gia chúng ta thì là may mắn của chúng ta, chỉ cần huynh đưa Sơn Hải tàn đồ cung phụng vào đó, nhất định Tôn chủ sẽ giúp Dương gia chúng ta, thành gia tộc lớn nhất nhì Bắc Thành.
-Câm mồm. – Dương Đỉnh Thiển bỗng phun ra một ngụm máu rồi quát lớn
-Ta không có đệ đệ như người, cái Xích Hỏa Cung muốn chính là Sơn Hải tàn đồ này và bảo vật trấn tộc của Dương gia Xích Hồn Tiên Kiếm, chứ ngươi nghĩ chúng cần chúng ta sao,
Dương Hoành vẻ mặt âm trầm đáp lời:
-Đủ rồi, đại ca, Tôn chủ đã hứa sẽ giúp chung ta tiến cấp, với thực lực của người tuyệt đối là làm được, huynh mau đưa ra đây, chớ để huynh đệ tương tàn.
Bỗn nhiên từ trong hư không một tiếng kêu bén nhọn vang lên trước ngực của Dương Đinh Thiên xuất hiện một lỗ máu to bằng nắm đấm, lão há hốc miệng, nếu là lúc bình thường lão hoàn toàn có thể tránh được, nhưng vừa rồi bị hương quá nặng, lại trải qua chạy trốn nhiều gày, lão đã gần như sức cùng lực kiệt. lão nhìn xuống lỗ hổng trước ngực rồi lại nhìn về phía trước:
-Lưu Yến, ngươi dám đánh lén:
Phụ nhân tên là Lưu Yến kia lạnh nhạt trả lời:
-Mau giao Sơn Hải tàn đồ ra, thì ngươi còn được sống, nếu không cái đợi ngươi chỉ có thể là luân hồi vô tận.
Thoáng chốc trong mắt Dương Đỉnh Thiên hiện lên một tia tàn nhất. lão lập tức đánh ra một đạo pháp quyết;
-Ta có chết cũng sẽ mang theo các ngươi đi cùng;
Cơ thể lão nhanh chóng căng phồng, khí tức tử vong nhanh chóng tỏa ra. Lão đã quyết định tự bạo.
Một tiếng nộ kinh thiên động địa vang lên. Khói bụi ngập trời, sơn động mà Dương Thanh ẩn nấp lập tức bị san thành binh địa, một cái hố sâu đến vài chục trượng hiện ra, linh khí bốn phía điên cuồng gào thét. Mây bụi tan đi, hai bóng người chật vật hiện ra, trên người Dương Hoàng là vô số vết rách lớn đến dọa người, còn Lưu Yến đã bị mất một cánh tay. Xiêm áo cũng trở nên xơ xác.
Hai người cau mày, nhìn vào đống hoang tàn trước mặt, Lưu Yên nhanh chóng dùng linh lực bao phủ chỗ bị cụt rồi nói nhỏ:
-Phu quân làm thế nào bây giờ, lão đã chết, sợ là tung tích của Sơn Hải tàn đồ…
-Không đáng ngại, sơn hải tàn đồ, chỉ là phụ, tôn chủ thực ra có hứng thú với Xích Hỏa tiên kiếm và công pháp trấn tộc của chúng ta hơn, có hai thứ này là đủ để tôn chủ cấp cho chúng ta không ít chỗ tốt rồi