-Liệu đại ca thực sự đã chết?
Dương Hoàng cười hắc hắc:
-Phu nhân yên tâm, trước khi lão tự bạo để đề phòng ta đã ném ra kỳ độc Thất Ma Tiêu Hồn Tán. Cho dù nguyên thần của lão chạy được cũng sẽ bị độc này ăn mòn dần mà tiêu tán.
Hai người bọn Lưu Yến cẩn thận phóng tiên thức ra điều tra hồi lâu. Sau khi xác định Dương Đỉnh Thiên thực sự đã chết, mới dùng độn thuật rời đi.
Hai người bọn họ điềm nhiêm không biết rằng. dưới một lớp lá cây, có một viên cầu nhỏ, trong viên cầu chứa đầy ánh sáng ngũ sắc, một tàn thần đang chậm rãi trôi nổi, đó không phải gì khác mà chính là một phân thần của Dương Đỉnh Thiên tách ra.
Thì ra mỗi đời gia chủ của Dương gia đều được truyền cho một thủ đoạn bảo mệnh, thủ đoạn này chỉ có gia chủ biết, trong lúc hiểm nguy có thể dùng bảo toàn một mạng, Dương Đỉnh Thiên này chính là sử dụng phương pháp này nương theo uy áp của tự bạo mà dấu một tia phân thần vào quả U Minh Chi Cầu này, lão đã tính toán chu toàn mọi chuyện, nhưng lại không ngờ đệ đệ của lão lại táng tận lương tâm như vậy trước lúc lão tự bạo, vị đệ đệ Dương Hoàng này của lão lại khoong từ thủ đoán, phát tán ra xung quanh kỳ độc Thất Ma Tiêu Hồn Tán, báo hại nguyên thần lão trúng độc vô cùng nặng, sợ rằng tồn tại không nổi hai canh giờ nữa, đúng lúc lão đang tuyệt vọng thì vách đá trước mặt lão bỗng nhiên vỡ vụn, hai thân ảnh một nam một nữ sóng vai đi ra, đây không phải ai khác mà chính là Dương Thanh cùng với Tử Nguyệt bế quan hai năm trước, hắn nhìn bão chiến trường trước mặt, cây cối đổ nát, đất đá bay khắp nơi, trên mặt đất là vô số chiếc hố to nhỏ, linh khí quanh khu này đã bị trận chiến làm cho toán loạn. chợt Tử Nguyệt a lên một tiếng rồi vung tay lên, một quả cầu mầu đen từ dưới lớp lá cây bay lên rơi vaò tay nàng. Trong đó vang lên giọng của Dương Đỉnh Thiên cầu khần:
-Hai vị đạo hữu, xin hãy cứu ta.
Dương Thanh gật gù tỏ vẻ đã hiểu, thì ra nhờ chui vào quả cầu này mà phân thần của lão tránh được một kiếp diệt vong. Tuy nhiên hắn nhíu mày nhìn lại, bao quanh nguyên thần là một lớp tử quang mờ mờ, hiển nhiên là đã bị trúng độc linh hồn khá nặng. Tử Nguyệt không lý gì đến lời nói của lão mà lạnh nhạt trả lời:
-Cứu lão, đừng nói chúng ta không có khả năng, cho dù có đi nữa thì độc linh hồn Thất Ma Tiêu Hồn Tán này chỉ người hạ độc mới có thể giải được. cho nên lão giờ đây chỉ có cầm chắc cái chết.
Dương Thanh nghe vậy thì cũng rất ngạc nhiên hỏi lại:
-Tử Nguyệt độc này lợi hại như vậy?
Tử Nguyệt gật đầu đáp lời hắn:
-Đúng vậy, độc này chính là dùng độc của bảy loại linh trùng, bảy loại yêu thú, bảy loại hải thú khác nhau luyện thành, nhưng phân lượng loại độc nào nhiều loại độc nào ít lại do chủ nhân tùy ý gia giảm, cho nên bị ai hạ độc thì phải tìm người đó mới giải được.
Rồi nàng nhìn sang Dương Đỉnh Thiên đang bay lượn trong quả cầu cười khẩy:
-Vừa rồi lão với đệ đệ lão như vậy ta nghĩ đệ lão chắc sẽ không giải cho lão rồi.
Trong quả cầu Dương Đỉnh Thiên trầm mặc, lão tu đạo nhiều năm, thật không thể ngờ có ngày lại bị chính đệ đệ của mình hạ độc thủ, cơ nghiệp tổ tông để lại không ngờ đệ lão lại cam tâm giao cho tên khốn của Xích Hỏa Cung. Trong đầu xoay chuyển muôn vàn ý nghĩ, có lẽ lão phải đánh cuộc một lần, lão xét thấy Dương Thanh hắn không hẳn là người xấu:
-Hai vị đạo hữu ta muốn làm một cuộc giao dịch với hai người.
Dương Thanh cười nhạt:
-Tiền bối cứ nói thử xem.
Tử Nguyệt khịt mũi hết sức coi thường, lão chỉ còn lại có mỗi nguyên thần liệu còn gì mà giao dịch.
Dương Thanh trừng mắt nhìn nàng,
Dương Đỉnh Thiên cũng không để ý đến lời Tử Nguyệt. lão như chìm vào suy nghĩ của riêng lão:
Lão phu chính là gia chủ đời thứ ba mươi sáu của Dương gia, Trấn Phượng Hoàng. đệ đệ lão phu hai người cũng thấy rồi đấy, chính là tên khốn vừa rồi, Dương gia truyền đến đời của lão phu có hai bảo vật một chính là Xích Hỏa Tiên Kiếm, hai là Sơn Hải Tàn Đồ. Chính nhờ Xích Hỏa Tiên Kiếm này Dương gia mới có thể đứng vững gót chân và trở thành gia tộc mạnh nhất trấn này. Vài năm gần đây một thế lực mới nổi có tên là Xích Hỏa Cung, chúng ta ban đầu nước sông không phạm nước giếng, nhưng sau này chúng lại đánh chủ ý lên bảo vật của tộc ta, thế lực của chúng ngày một áp tới uy hiếp gia tộc, ta không còn cách nào khác đành phải cầu viện mấy gia tộc trong trấn liên thủ, không ngờ chưa kịp liên thủ thì, đệ đệ ta không hiểu nhận được gì từ Xích Hòa Cung lại dám đánh lén ta, cướp đi Tiên Kiếm, ta đem theo tàn đồ chạy được đến nơi này, không ngờ chúng theo sát không buông. May nhờ bí thuật tổ truyền ta mới bảo toàn được mạng sống này. Hai vị đạo hữu, ta có thể chỉ chỗ Sơn Hải tàn đồ cho hai vị, cũng có thể giao ra công pháp tổ truyền, chỉ mong hai vị cứu ta một mạng.
Thấy Dương Thanh và Tử Nguyệt vẫn điềm nhiên không nói gì, lão nhận ra có vẻ lợi ích mình đưa ra không đủ, lão lại nói tiếp:
-Hai vị đạo hữu, lão phu năm xưa lúc mới Kết Đan cũng lập ra một tiểu môn phái nhỏ, ta nguyện đem nó dâng cho hai vị, chỉ cầu hai vị cứu ta.
Dứt lời lão hướng ánh mắt cầu khẩn về phía hắn. Dương Thanh bất động thanh sắc trả lời lão:
-Vị đạo hữu của ta đã nói qua, dù là thần tiên cũng không cứu được lão, cùng lắm chúng ta có thể hứa với lão, sau này khi tu vi đủ sức, chúng ta sẽ thay lão, giết đám người kia.
Dương Đỉnh Thiên ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói:
-Ta lấy gì để tin hai vị/
Tử Nguyệt ngoài cười mà trong không cười cất giọng lạnh nhạt nói với Dương Đỉnh Thiên:
-Ta nói cho lão nghe này, ngoại trừ chọn cách tin tưởng chúng ta ra, lão nghĩ còn cách khác không?
Nguyên thần của Dương Đỉnh Thiên cúi đầu ngẫm nghĩ, lão không biết nói gì cho phải, Tử Nguyệt nàng nói đúng, lão ngoài cách lựa chọn tin hai người bọn họ ra đúng là không còn cách nào cả. cuối cùng nguyên thần của lão ảo não nói:
Thôi, thôi, thôi ta làm gì còn lựa chọn nào, ta sẽ tặng các ngươi công pháp này, cả môn phái bất nhập lưu kia, chỉ mong sau này các ngươi chiếu cố người nhà ta một chút, ta có chết thì tên Dương Hoàng kia cũng đừng học mang gia tộc ta đi bán,
Dứt lời nói lão nhanh chóng bảo Dương Thanh đem ra một miếng ngọc giản, vận dụng chút tiên thức yếu ớt cuối cùng, lão cố gắng đem công pháp tổ truyền, địa điểm giấu sơn hải tàn đồ, rồi cả tên môn phái kia cùng nơi giấu tín vật nhất nhất khắc vào ngọc gian, hồi lâu nguyên thần của lão mờ dần đi, tinh nguyên sắp cạn kiệt. lão quay sáng hắn, cố gắng nói:
-Những gì ngươi cần, đều ở trong ngọc giản, lão phu tung hoành cả ngàn năm, hôm nay đặt cược ván này..
Lời còn chưa nói hết, nguyên thần của lão ở trong viên châu đã tan biến không thấy đâu nữa. Ánh mắt Dương Thanh nhấp nháy nhìn vào chỗ lão biến mất như có điều gì nghi vấn, nhưng rồi hắn lại trở lại bình thường như không có chuyện gì. Tử Nguyệt đưa ngọc giản cho hắn rồi nói:
-Theo ngươi liệu lão này nói lời có thật?
-Chỉ nghe từ một phía chưa thể biết được, có lẽ chúng ta cần đến trấn Phượng Hoàng thám thính một phen, cũng nhân tiện truy tìm tài liệu cho Triệu Phong tiền bối.
Hắn nhìn ngọc giản đang cầm trên tay rồi đưa tiên thức của mình vào đấy, vô số thông tin nhanh chóng hiện ra, trong này Dương Đỉnh Thiên cho hắn biết rằng công pháp trấn tộc của lão tên là Tỏa Thần Quyết chuyên dùng đối phó với nguyên thần, linh hồn, công pháp chia làm 7 tầng, hơn nữa, tâng sau càng khó luyện hơn tầng trước, ngoài ra trong này cũng chỉ rõ nơi cất giấu Sơn Hải Tàn Đồ. Là một động phủ bí mật của lão, trong lúc chạy trốn lão đã dùng, tiểu tryền tống trận truyền tống miếng tàn đồ này đến đó,
Cuối cùng chính là môn phái mà lão nói đến là một môn phái bé đến mức đáng thương, cả môn phái chỉ có một tên Trúc Cơ Hậu Kỳ làm Chưởng môn, trưởng lão có ba tên Trúc Cơ sơ kỳ, còn lại khoảng trên dưới một trăm tên đều là luyện khí kỳ cả,
Dương Thanh cười khẩy, môn phái này chẳng tính là gì, dù cho có thêm một trăm môn phái như này cũng không tạo ra động tĩnh gì cả, nhưng rồi hắn lại nghĩ, dù môn phái này hơi yếu nhưng ta có thể dần dần phát triển, dù sao tiên đạo vô tình, hắn cũng không thể cứ đơn thương độc mã xông pha mãi được, cuối cùng cũng phải có chỗ dựa, hắn nhớ lại năm xưa mình bị Hắc Long Cốc truy đuổi như thế nào, phải chạy trốn khổ sở ra sao. Nếu năm đó hắn có một thế lực của riêng mình tình hình đã khác, hắn gật mạnh cái đầu, đúng vậy, sao ta không nghĩ ra sớm, làm gì cũng cần phải có một thế lưc chống lưng, có môn phái này trong tay, ít nhất ta cũng có thêm một phần lực lượng.
Tử Nguyệt thấy hắn lúc thì cười lạnh, lúc thì lại nhăn mặt lắc đầu, nàng liền gõ vào đầu hắn:
-Này ngươi bị tẩu hỏa nhập ma đấy à.
Dương Thanh cười ha hả:
-Ha ha ha, nàng bị tẩu hỏa nhập ma thì có, ta đây là đang suy nghĩ tương lai-
Tử nguyệt khịt mũi khinh thường hết sức:
-Tương lai, hừ, ngươi nói ra câu đó, chính ngươi cũng là không tin được
-Ách, chẳng lẽ ta lại không đáng tin đến thế
Tử Nguyệt gật mạnh cái đầu, đúng, ngươi theo bản tiểu thư thấy thì đúng là người như vậy.