Hải Đông Thanh ngoại trừ dị năng hệ phong kỳ thật còn có một năng lực những người khác đều không biết, ẩn thân, từ lúc trở về bên người Hàn Triều tới giờ, Hàn Triều đã ra lệnh nếu mình không ở bên người Thích Thất, Hải Đông Thanh sẽ yên lặng đi theo bảo hộ cho cô, cho nên Thích Thất gặp sự tình gì Hải Đông Thanh thật rõ ràng.
Tàn khốc chợt lóe lên trong mắt Hàn Triều, anh mân môi chờ Hải Đông Thanh tiếp tục, mồ hôi lạnh trên đầu Hải Đông Thanh theo thái dương chảy xuống, đầu cúi đến càng thấp, thanh âm cố gắng bảo trì bình thản, nói: "Phu nhân đi ra ngoài, phát hiện người bên ngoài đều thảo luận sự tình ngày hôm qua, cô ấy thuận miệng hỏi hai câu, một câu là thây ma muỗi rất khó đối phó hay sao, câu kia là sự tình khi nào bình ổn."
Hàn Triều nghe vậy hối hận nhắm mắt lại chờ Hải Đông Thanh nói tiếp, Thích Thất biết được mình lừa dối cô ấy, khẳng định sẽ tới hỏi, nếu cô ấy không tới, nhất định đã xảy ra chuyện khác.
"Sắc mặt phu nhân trở nên thật không tốt, xoay người đi trở về, gần tới lều, nghe được Hàn gia đại thiếu và thiếu gia Lôi gia nói chuyện, nói chuyện chủ tử... ngày hôm qua bị Lôi tiểu thư ôm một đêm, phu nhân sau khi nghe được thì đi theo hai người, gặp được Lôi tiểu thư và Hàn gia đại thiếu phu nhân, Hàn gia đại thiếu phu nhân trêu chọc Lôi tiểu thư, nói rằng chủ tử luôn đối với phụ nữ thật lãnh đạm, lần này lại để Lôi tiểu thư ôm, thật đúng là chuyện hiếm thấy, Lôi tiểu thư rất đắc ý, nói rằng không có ai cô ấy trị không được, lúc đó Lôi thiếu gia muốn nói gì đó, nhưng lời sau đó của Lôi tiểu thư có thể làm anh ấy kinh hoảng, nên Lôi thiếu gia không nói gì nữa."
"Lôi Đồng Đồng nói gì?" Hàn Triều hạ mắt xuống, tóc mái dài che khuất một bên mắt, cũng che toàn bộ cảm xúc của anh, thanh âm không gợn sóng thật bình tĩnh nhưng lại làm người kinh hãi.
Đối mặt với Hàn Triều như vậy, toàn bộ lưng Hải Đông Thanh ướt đẫm, từ nhỏ anh đã đi theo Hàn Triều, đối với thủ đoạn Hàn Triều anh thật rõ ràng, người Triều gia nói anh là máu lạnh âm ngoan, trên thực tế so với Hàn Triều, anh máu lạnh âm ngoan căn bản không bằng một phần mười.
"Lôi tiểu thư nói...... Ôm chủ tử một đêm, nhiều người thấy được như vậy, cô ấy sẽ chịu trách nhiệm với chủ tử... Phu... Phu nhân sau khi nghe được, xoay người trở về, nhưng đi chưa được vài bước đã ngất xỉu."
"Chịu trách nhiệm? Hừ!" Giống như nghe được cái gì thật buồn cười, Hàn Triều hừ lạnh một tiếng, tầm mắt lạnh băng quét về phía Hải Đông Thanh: "Sau khi trở về, đi đến chỗ Chim Ưng nhận phạt." Hải Đông Thanh vì sao lúc Thích Thất rời đi không thông tri cho Hàn Triều biết, anh ta ôm tâm tư gì, đừng tưởng Hàn Triều không biết.
"Tuân lệnh." Mồ hôi lạnh trên trán Hải Đông Thanh rốt cuộc rơi xuống, tựa như tim anh rốt cuộc cũng rơi xuống theo, trên thực tế anh đối với phu nhân là đồng tình cùng thở dài, một người sạch sẽ như vậy, bị chủ tử coi trọng như vậy, rốt cuộc là hạnh hay bất hạnh, đã rất nhiều thời điểm anh tự hỏi vấn đề này. Lần này anh mượn chuyện Lôi Đồng Đồng nhắc nhở phu nhân, để cô ấy không cần đem tình cảm hãm sâu như vậy, rốt cuộc chủ tử lương bạc như thế nào không có ai rõ ràng hơn anh, hiện tại nhìn chủ tử đối với cô ấy không tồi, nhưng mà tới thời điểm từ bỏ cũng nhẫn tâm tuyệt tình không ai bằng, anh ấy có thể đối với cô tốt, vậy cũng có thể đối với người khác tốt, đến lúc đó cô ấy vướng sâu vào vũng bùn thì phải làm sao?
Không để ý tới Hải Đông Thanh, Hàn Triều đi đến mép giường, lẳng lặng nhìn người nằm an tĩnh trên giường, giơ tay cọ cọ gương mặt Thích Thất. Vứt bỏ cô ấy sao, ha hả, Hải Đông Thanh làm sao hiểu được, vướng vào trong vũng lầy này trước nay đều là anh, anh ta làm sao biết Thích Thất đối với Hàn Triều đại biểu cho cái gì, bình dấm chua nhỏ bé lần này là thật tức giận, chờ khi cô ấy tỉnh lại nên dỗ dành cô ấy như thế nào đâu, đây thật là vấn đề khá nhức đầu...
Lúc này trong lòng Hàn Triều là phiền não không biết dỗ dành Thích Thất như thế nào khi cô tỉnh lại, lần này anh không chỉ làm cô hiểu lầm, còn lừa gạt cô, anh nghĩ có lẽ cô ấy sẽ giận dỗi vài ngày không để ý tới anh, nhưng Hàn Triều hoàn toàn không nghĩ tới, nếu Thích Thất không tỉnh thì anh phải làm sao, nếu cô cứ an tĩnh ngủ như vậy thì phải làm sao bây giờ...
"Thất Thất, tỉnh tỉnh, Thất Thất..." Từ giữa trưa đến chạng vạng, nơi cắm trại đã đốt lửa, người sống sót tự giác xếp hàng dài nhận bữa tối, mùi cháo lan tràn ra toàn bộ khu trại, Hàn Triều bỗng nhiên mở to mắt, quay đầu nhìn về phía Thích Thất bên cạnh vẫn còn ngủ, chân mày Hàn Triều không tự giác nhăn lại, ôm Thích Thất vào trong lòng ngực như bình thường lúc gọi cô rời giường. Trong quá khứ nếu anh kêu cô như vậy, cô sẽ như con mèo lười nhác không muốn tỉnh lại, sẽ dùng sức hướng vào trong lòng anh mà dụi, cầu anh cho cô ngủ thêm chốc lát, một lát sau anh sẽ cố ý quấy rầy làm cô không thể ngủ yên, làm cô phải nũng nịu xin khoan dung.
Hàn Triều chờ đợi, chờ đợi cô gái nhỏ trong lòng ngực động đậy, nhưng mà không có, cô vẫn như cũ an tĩnh, nặng nề ngủ, trong lòng Hàn Triều hiện lên một tia bất an, anh vẫn luôn cho rằng Thích Thất té xỉu là bị anh làm cho tức giận, nhưng hiện tại anh không còn xác định như vậy nữa, Thích Thất vẫn luôn là cục bột, sao lại có thể tự mình tức giận tới hôn mê. Hàn Triều kêu Hải Đông Thanh đi qua bên đám người sống sót xem có bác sĩ hay không.
Thật mau Hải Đông Thanh đã trở lại, đi cùng anh còn có Bạch Thi Thi và một người đàn ông nhìn có vẻ mềm yếu, Hàn Triều vừa nhìn thấy Bạch Thi Thi, theo bản năng nhíu mày lại, cô ta tại sao lại tới đây? Thấy Hàn Triều liếc mình một cái, Bạch Thi Thi ôn nhu cười cười, giải thích với anh: "Vừa rồi Hải Đông Thanh bên ngoài hỏi thăm bác sĩ, tôi vừa vặn có biết trong những người sống sót có một bác sĩ y thuật không tồi nên dẫn anh ta qua đây, tôi là dị năng hệ chữa trị, cùng đến đây xem có chỗ nào có thể giúp đỡ được hay không."
Hàn Triều gật gật đầu, tuy rằng không tín nhiệm Bạch Thi Thi chút nào, nhưng sự tình Thích Thất tương đối quan trọng, anh dịch ra khỏi vị trí để người kia tiến lên xem xét, người đàn ông nhìn nửa ngày, cuối cùng chỉ ra được một kết luận là thân thể Thích Thất không thành vấn đề, cô chỉ là ngủ thôi.
"Vậy vì sao kêu cô ấy không tỉnh lại?" Hàn Triều nhăn mày, đây giống với kết quả anh xem xét, thân thể không có vấn đề, chính là không có vấn đề gì sao cô ấy vẫn ngủ không dậy nổi?
"Thân thể không thành vấn đề, đại khái chính là quá mệt mỏi, nếu không anh chờ thêm đi, khả năng ngày mai cô ấy sẽ tỉnh."
Người đàn ông ốm yếu xoa xoa mồ hôi trên trán, y thuật của anh ta cũng không giỏi như anh ta khoác lác như vậy, anh ta lại đây bất quá là vì người phụ nữ bên cạnh hứa hẹn một viên tinh hạch cấp hai, cô ta có nói, chỉ cần đi theo lại đây nhìn nhìn là được, trị được thì trị, trị không hết cũng không sao, cô ta cũng chỉ là làm màu cho người đàn ông trước mặt đây xem mà thôi.
"Hàn Triều, Thích Thất đại khái là không được nghỉ ngơi tốt, dị năng của tôi cũng có thể kiểm tra ra thân thể cô ấy không có gì lạ, tôi không cảm giác được cô ấy có vấn đề gì cả." Bạch Thi Thi đối với việc Thích Thất tới bây giờ vẫn chưa tỉnh cũng thật kinh ngạc, cô biết Thích Thất té xỉu đại khái là nghe được lời đối thoại của bọn họ mà trong nhất thời không tiếp thu được, nhưng thân là thê tử của thiếu gia thế gia, từ lúc tới thành phố B tới nay, chuyện đầu tiên họ dạy cho cô là phải thích ứng với tình huống này, đều là phụ nữ của Hàn gia, cô cũng chỉ là đưa chuyện họ dạy cho cô dạy lại cho Thích Thất mà thôi.
Trước mạt thế các đại gia tộc đối với chuyện này cũng thật tùy ý, sau mạt thế loại chuyện này càng phổ biến hơn, bất quá, kẻ yếu dựa vào người mạnh, rất nhiều nam nữ không có biện pháp sinh tồn tự đề cử mình cho người cường đại, đàn ông có tam thê tứ thiếp là chuyện hết sức bình thường, Hải Đông Thanh không ngăn trở Thích Thất nghe chuyện nguyên nhân không phải là để cho cô thích ứng trước hay sao, họ hoặc hảo ý hoặc ác ý đều muốn nói cho Thích Thất biết cùng một chuyện, Hàn Triều không phải là Hàn Triều của một mình Thích Thất.
......
Ba người Hàn Triều mất tích.
Khi đám người Hàn Tiến phát hiện ra chuyện này, bên trong lều của Hàn Triều đã sớm rỗng tuếch, không ai biết bọn họ đi như thế nào, cũng không ai biết họ đã đi bao lâu, họ không kinh động bất luận người nào.
Trên không căn cứ thành phố B, một chiếc trực thăng "ầm ầm ầm" từ xa bay tới, mà người sống sót căn cứ thành phố B thật giống như chưa từng nhìn thấy con quái vật khổng lồ như vậy, đang tự hỏi nó đang làm gì...
Giờ phút này ngồi ở vị trí điều khiển trực thăng Hải Đông Thanh, trong lòng như muốn hỏng mất, chủ tử nhà anh rốt cuộc là cường đại tới cỡ nào, tại đây dị năng giả phổ biến nhất là cấp hai cấp ba, căn cứ thành phố B đem dị năng giả cấp bốn tôn sùng như thiên thần, vậy dị năng của chủ tử rốt cuộc là cấp mấy mới có thể làm bầu trời không có thây ma động vật, động vật biến dị mà cưỡi trực thăng bay trở về thành phố B!
Sau mạt thế phương tiện giao thông cơ bản xem như vô dụng cả, đường sắt bị phá hư, đứt, gãy, phi cơ thì từ sau mạt thế từ trường phát sinh biến hóa, phi cơ bay lên trời căn bản giống như người mù, không thể phân rõ phương hướng, không thể liên lạc với mặt đất, sau đó viện nghiên cứu giải quyết được vấn đề này, nhưng lại còn một vấn đề lớn hơn, đó là bầu trời không chỗ nào không có chim bay, con người đành phải bỏ luôn phương tiện này, rốt cuộc không ai muốn đang bay trên trời lại bị một đàn chim biến dị vây quanh.
Chính là, Hàn Triều làm lơ hết thảy mấy vấn đề này, mang theo Thích Thất và Hải Đông Thanh an toàn bay trở về thành phố B, không kinh động bất luận kẻ nào, trực tiếp bay vào Triều gia đại bản doanh, là trang viên biệt thự của đoàn lính đánh thuê Kim Điêu.
Trang viên biệt thự là sản nghiệp che dấu của Triều gia từ trước mạt thế, chiếm khoảng 25 hec-ta, phần xây dựng chiếm diện tích trên 5000 mét vuông, văn phòng, sân tennis, bể bơi trong nhà, phòng bowling, sân bóng trong nhà, rạp chiếu phim tư nhân, thư viện, hầm rượu, nhà ăn, phòng hội yến, khu tị nạn khẩn cấp, trong trang viên còn có bãi đậu xe cùng sân đáp máy bay trực thăng, là nơi Hàn Triều ngầm giấu phần vật tư cuối cùng.
Kim Điêu dẫn dắt thủ lãnh gia nhân Triều gia lặng lẽ đứng ở sân chờ, hôm nay bên trong trang viên phá lệ an tĩnh, từ khi nhận được tin tức của Hàn Triều, Kim Điêu liền ra mệnh lệnh cho toàn bộ người trong trang viên thủ trong phòng của mình, bất luận kẻ nào cũng không thể ra ngoài, trái lệnh giết chết ngay.