Mọi người còn lại nhìn nhìn lẫn nhau, cuối cùng đứng tại chỗ chờ đợi mệnh lệnh từ Hàn Tiến, trong đám người này Hàn Tiến chức vị là cao nhất, đồng thời cũng là người đội trưởng duy nhất, một người đội trưởng khác Tiền Na đã cam tâm tình nguyện theo mệnh lệnh của Hàn Tiến, cho nên vô tình Hàn Tiến đã trở thành người quyết định trong đội ngũ cứu người này.
Hàn Tiến trầm tư một lát, vẫy vẫy tay dẫn đội ngũ đi tới...
Người đứng đầu các thế gia ở chỗ cắm trại thấy thời gian trôi đi khá lâu, bắt đầu cảm thấy nôn nóng, ban đầu chỉ cho rằng đơn giản nghĩ ra cách cứu viện, hiện tại lại trở thành khó giải quyết, họ làm sao không vội? Dị năng giả hệ tinh thần Tần Triệt vẫn không thể nào nghe ngóng được một tin tức hữu dụng nào, khu rừng cây kia giống như bị nguyền rủa, người tiến vào sẽ biến mất không thấy. Cuối cùng Lôi Biểu đứng dậy tiến tới xe Hàn Triều, người phía sau thấy anh đi qua cũng sôi nổi đi theo, trăm người đi vào rừng cây ngoại trừ Hàn Tiến Tiền Na người của hai thế gia, những người còn lại cũng là tinh anh trong tinh anh của đội ngũ, bọn họ còn muốn đi tỉnh X làm nhiệm vụ, thiếu người nhiệm vụ sẽ không còn dễ dàng...
Trong lúc đó đám người Hàn Triều đóng cửa lại hưởng thụ cuộc sống gia đình, cơm chiều ăn xong thấy trời không còn sớm, Hàn Triều mang Thích Thất về phòng nghỉ ngơi, đương nhiên không thể thiếu ngoắc ngoắc triền triền dính dính nhau, tới lúc Hàn Triều sắp lên đỉnh thì cửa xe kịch liệt bị gõ vang làm hai người bừng tỉnh. Hàn Triều thả tinh thần lực ra bên ngoài, nhẹ nhàng nhăn mày, không muốn để ý tới lại muốn ôm người dưới thân muốn tiếp tục, ở ngoài có người tiếp đón anh không cần phải ra, nhưng người bên dưới thân anh lại không muốn làm tiếp, đẩy đẩy anh ra ngoài nhìn xem. Thất bại chôn mặt trong cổ Thích Thất, Hàn Triều thở sâu, bất đắc dĩ mặc quần áo rời giường, đem toàn bộ hỏa khí chuyển đến đám người ở cửa, sắc mặt tối đen nhìn chằm chằm họ.
Mấy người ở cửa bị ánh mắt "ai oán" nhìn đến rụt cổ lại, loại ánh mắt giết cha giết mẹ này là chuyện như thế nào, quan hệ bọn họ có khi nào thâm cừu đại hận đến như vậy?
"Làm gì?" Hàn Triều khoanh tay trước ngực, xuyên qua Diều Hâu cùng khe cửa nhìn về phía mọi người.
Lôi Biểu thấy chính chủ ra tới, không rảnh lo tới không khí quái dị, nói thẳng vào vấn đề: "Hàn Triều, đại ca anh đi vào trong rừng cây đến bây giờ còn chưa ra, anh ta nói anh phát hiện người bị cây nắp ấm bắt đi, tình huống bọn họ như thế nào anh có biết hay không?"
"Không biết." Dứt lời, ý bảo Diều Hâu đóng cửa, nói đã nói xong, anh có thể trở về báo cáo kết quả công tác với Thích Thất, ở lại đây làm gì!
"Hàn Triều......" Lôi Biểu lắc mình lên xe, giữ chặt Hàn Triều muốn xoay người chạy, Lôi Biểu là hệ phong, tốc độ còn nhanh hơn biến dị giả, nhưng tay vừa muốn nắm chặt Hàn Triều lại bị người ngăn lại, Lôi Biểu ngẩng lên, thấy được một thân ảnh gầy ốm tay cầm đao đứng ở đó, ánh mắt bất thiện mà nhìn mình chằm chằm, Lôi Biểu ngừng lại một chút, thấy Hàn Triều vẫn không quay đầu mà tiếp tục bước đi tiếp, anh sốt ruột nói: "Đại ca của anh hiện tại không biết tình hình thế nào, anh chẳng lẽ không lo lắng hay sao, anh nếu có thể biết được tại sao mấy người kia mất tích, như vậy cánh rừng quái dị kia anh cũng biết đến, nhiều người mất tích như vậy, anh thật sự mặc kệ sao? Anh vẫn là Hàn nhị thiếu gia mà tôi biết hay sao?"
Đáng tiếc Lôi Biểu chỉ nhận được Hàn Triều hờ hững, anh muốn đi theo kéo Hàn Triều lại, nhưng ánh mắt bất thiện của ba người khác trên xe, hàn ý đậm đặc, Lôi Biểu không chút nghi ngờ nếu mình tiến lên ngăn cản, ba người này nhất định sẽ cùng anh không chết không thôi.
Không khí đang đình trệ bỗng nhiên cửa phòng vẫn đóng chặt lúc này mở ra, hai giây sau một cái đầu bù xù ló ra, thấy mấy người đang đứng tư thế thật kỳ quặc, cái đầu nghi hoặc oai oai: "Các người đang làm gì?"
Hàn ý trên mấy người Diều Hâu triệt tiêu theo vận tốc ánh sáng, nở nụ cười tươi như mùa xuân với Thích Thất, ngay cả Hải Đông Thanh trên mặt không có thần sắc biểu tình gì nhiều cũng nhu hòa đi vài phần, Hàn Triều đang định về phòng, đầu Thích Thất lộ ra ngay vừa tới chỗ anh có thể chạm được, Hàn Triều duỗi tay ra xoa xoa đầu cô, nhẹ giọng nói: "Không có việc gì, Lôi Biểu tới làm khách, anh nói đã trễ thế nào nên không tiếp đãi họ..."
Nói chưa dứt lời đã bị Lôi Biểu cắt ngang: "Hàn nhị thiếu phu nhân, Hàn đại thiếu và mấy người đi nghĩ cách cứu viện người mất tích, đi vào rừng cây kia liền mất đi tung tích, chúng tôi biết Hàn nhị thiếu là dị năng giả cấp cao hệ tinh thần nên muốn nhờ anh ấy đi tìm người, nhưng mà Hàn nhị thiếu tựa hồ cũng không vui, Hàn nhị thiếu phu nhân cô giúp chúng tôi khuyên Hàn nhị thiếu với, đúng rồi, người mất tung tích cũng có bạn tốt của cô Hà Nhu..."
Lôi Biểu là người tốt bụng, không có nghĩa là người ngốc, đám người Diều Hâu thái độ đối với Thích Thất rõ ràng biến hóa như vậy khẳng định là muốn che dấu cái gì, cô gái sạch sẽ như vậy chẳng trách Hàn Triều bảo hộ vô cùng, một chút âm u đều không muốn cô ấy nhìn đến, nhưng đây chẳng phải là cơ hội thật tốt cho bọn họ sao, Hàn Triều trước mặt cô gái này nhất định sẽ không cự tuyệt bọn họ, quả nhiên...
"Anh không có không vui tiếp đón họ, là Lôi Biểu hỏi anh có biết tình hình đại ca hay không, anh nói không biết mà thôi, bọn họ đâu có nói muốn anh đi tìm..." Trong mắt Hàn Triều hiện lên giảo hoạt, anh đưa lưng về phía Lôi Biểu, hướng tới Thích Thất mà nháy nháy mắt, Thích Thất nơi nào còn không rõ Hàn Triều là cố ý, đối với khu rừng bên kia, Hàn Triều kỳ thật cũng là muốn đi xem nha!
Nguyên bản Hàn Triều không định đi, nhưng khi tinh thần lực anh thấy được Thích Thất đã rời giường liền biết đêm nay không tiếp tục được nữa, thả ra tinh thần lực đi tìm Hàn Tiến lại phát hiện bên đó xuất hiện một thứ đồ thật đặc biệt, anh liền thay đổi chủ ý quyết định đi vào rừng xem, nhưng mà cánh rừng kia cũng không phải là nơi gì tốt đẹp, nếu đi cũng phải kéo đám người này theo mới được...
Đi theo mọi người đến chỗ chỉ huy lâm thời, Hàn Triều mang theo Thích Thất ngồi xuống, chậm rãi nói cho mọi người nghe chuyện cây bách biến dị, cũng "nghiêm túc" tỏ vẻ là anh nói cho Hàn Tiến, nhưng Hàn Tiến lại không thèm nghe xong lời mình nói đã bỏ đi, mọi người hoặc kinh giận hoặc mắng Hàn Tiến không đạo nghĩa, chuyện lớn như vậy đều không biết suy nghĩ, nhưng mà người đi vào thì cũng đã đi vào, bây giờ còn làm gì được khác ngoài tổ chức thêm người đi vào nghĩ cách cứu viện.
Người trong đội ngũ đang ngủ mơ bị đánh thức, từ đầu còn tưởng thây ma đột kích, tay chân lanh lẹ ngồi bật dậy, lại nghe được đáp án là đi cứu người cứu viện mất tích, lúc ấy âm thanh bất mãn nổi lên khắp nơi. Nguyên bản người mất tích chỉ vài người, trong đội ngũ 5000 người không tính là gì, chính là đội ngũ lại tổ chức đi cứu người, cứu đâu chưa thấy kết quả người bị mất tích càng nhiều hơn, hiện tại không thể khuynh sào mà động, nhưng mà oán giận thì oán giận, người mất tích là người của họ, đội ngũ cũng không thể nào không đi cứu vớt. Sau khi tập hợp, người dẫn đầu cuối cùng ra lệnh quyết định vọt vào rừng cây, nhưng mà câu nói cuối cùng của Hàn Triều là: "À, đúng rồi, cây bách ăn thịt người kia là thực vật biến dị cấp sáu..."
Lúc Thích Thất bị Hàn Triều kéo vào rừng cây, một phút trước vẫn là khu vực trụi lủi thưa thớt cây cối, một giây sau lại là một thảm thực vật rậm rạp, lúc cô còn đang kinh ngạc, phía trước truyền đến giọng Trần Đúc giận dữ: "Tần Triệt, cậu đem chúng tôi đi đường kiểu gì vậy, vì sao chúng ta sẽ đi chỗ này, hướng này là ngược với hướng chúng ta muốn đi, chúng ta muốn đi là rừng rậm gần tỉnh X, từ trước mạt thế cũng chưa có người dám bước vào!"
Bị rống Tần Triệt tay cầm la bàn, đối chiếu bản đồ, rõ ràng kim nam châm chỉ hướng bắc là đúng, vì sao lại xuất hiện chuyện như thế này, nơi này phải là con đường đúng mà họ muốn đi, cớ sao nếu bây giờ tiếp tục đi về phía trước là tiến vào sa mạc...
"Trần Đúc cậu không cần nổi điên, bản đồ và hoàn cảnh đều biểu hiện là chúng ta đi đúng đường, màn trước mặt này chỉ là ảo giác mà thôi, là do cái cây biến dị kia mê hoặc tầm mắt chúng ta mà thôi." Người nói là Lôi Biểu đang cùng xem bản đồ với Tần Triệt, la bàn và bản đồ biểu hiện không sai, họ chỉ là bị thực vật biến dị kia mê hoặc mà thôi. Mọi người nghe Lôi Biểu như vậy, theo bản năng đều lấy lý do này tự trấn an mình, không ai muốn mình lâm vào nguy hiểm, nhưng mà đi theo sau đội ngũ, Hàn Triều dùng tinh thần lực che chắn năm người bọn họ khỏi đám người phía trước, anh ngẩng đầu nhìn đội ngũ phía xa xa đang khắc khẩu nhau, đáy mắt hiện lên một mạt thâm thúy.
Nơi này là mảnh rừng rậm không ai dám bước vào, nhưng cũng chỉ là một mảnh rừng mà thôi, từ chỗ giao lộ kia cây bách biến dị đã bắt đầu hạ mê chướng, dẫn đoàn người 5000 người đi tới bên cạnh mảnh rừng này. Cả đám 5000 người đều là con mồi của nó, từ thời khắc đi nhầm đường kia, trừ phi họ giết chết cây bách này, nếu không thì sẽ vĩnh viễn không đi ra được khỏi khu rừng bị nó khống chế này. Đương nhiên nếu bọn họ thủ ở chỗ cắm trại ban nãy, tỷ lệ nguy hiểm sẽ giảm bớt rất nhiều, nguyên bản anh là định chờ đoàn người tự phát hiện được tình cảnh của bản thân mình, rốt cuộc họ là muốn đi khu không người tỉnh X, đó là khu vực còn nguy hiểm hơn chỗ này rất nhiều, nếu mảnh rừng nhỏ này còn đi ra không được, vậy không cần đi tỉnh X tốt hơn, nếu đi cũng chỉ là bạch bạch chịu chết mà thôi, nhưng mà kế hoạch không bằng biến hóa, anh phát hiện ra được chút đồ thật đặc biệt cho nên liền thay đổi chủ ý đi vào. Nếu không ngoài dự đoán, những người đi trước đang ghé vào nhau thương lượng, kết quả sẽ là tách đội ngũ ra đi tìm, đến lúc đó anh sẽ có thể mang theo người của mình đi thám hiểm vào sâu hơn trong rừng.