......
Thích Thất ở trong không gian, hôm nay sờ sờ tôm cá, ngày mai ra thảo nguyên cưỡi ngựa, vui vẻ vô cùng, Hàn Triều nói ngày mai sẽ đem cô lên núi hái trái cây, bọn họ có thể đem trái cây ngâm thành rượu hoặc làm mứt, nằm trên giường, tay cầm máy tính bảng chơi game, Thích Thất thật vui sướng, đến bây giờ cô còn không ý thức được chính mình có phải có vấn đề gì quên hỏi Hàn Triều hay không...
Thấy Hàn Triều từ phòng tắm đi ra, vừa mới lại bị thua trò chơi, Thích Thất quyết định từ bỏ, chuyên tâm dò hỏi đến chuyện sắp xếp cho ngày mai: "Chúng ta hái quả đào đi, sau đó làm thành đồ hộp, Tiểu Lợi thích nhất trí ăn đào, còn có nho, Nhu Nhu tỷ thích nho, đúng rồi đúng rồi, chúng ta còn có thể làm chút chà bông cho Triều Hổ, Triều Hổ một ngày không ăn thịt thì giống như nhân sinh thật vô vọng, cậu không biết mấy ngày nay anh ấy có thịt ăn không... A?"
"Đúng rồi, chúng ta ở trong không gian, vậy những người khác đâu? Đi nơi nào? Chúng ta tại đây ngốc vài ngày rồi, những người khác tìm không thấy chúng ta sẽ không sốt ruột sao?"
Thấy Thích Thất rốt cuộc nhớ tới hỏi những người khác, Hàn Triều không nhanh không chậm trả lời: "Sẽ không, bọn họ đi trước, lúc này hẳn là đã đến tỉnh H."
"À!" Thích Thất gật đầu, sau đó hỏi: "Chúng ta không đuổi theo bọn họ sao? Chúng ta khi nào đi ra ngoài, đi thành phố B?"
"Không vội, thời gian trong không gian cùng hiện thực tỉ lệ bất đồng, chúng ta ở trong không gian ngốc mấy ngày không có quan hệ." Hàn Triều vẫn là không nhanh không chậm nói.
"A." Dù sao cô ở trong không gian còn chơi không đủ, ở thêm mấy ngày vậy thì cứ ở mấy ngày.
Cho đến khi ở trong không gian ngây người hơn nửa tháng, Thích Thất không còn suy nghĩ như vậy nữa, tuy nói trong không gian có sơn có thủy, có hoa có bướm, nhưng đi ra đi vào nhìn thấy sinh vật "người" đổi tới đổi lui cũng chuyển có một Hàn Triều, vậy cũng thật là buồn.
"Ai, thật nhàm chán......" Hôm nay rốt cuộc nhàm chán đến đỉnh điểm, Thích Thất hỏi hướng Hàn Triều: "Hàn tổng, chúng ta khi nào đi ra ngoài?"
"Không phải lần trước em nói chèo thuyền thật vui sao? Chúng ta hôm nay ra ngoài chèo thuyền trên sông, so với trong hồ càng vui hơn nhiều."
Thích Thất híp mắt đánh giá Hàn Triều, liếc mắt một cái, khó được thông minh một lần, nói: "Hàn tổng anh có phải hay không không nghĩ để em đi ra ngoài?" Mỗi lần mình nhắc đến bên ngoài, anh ấy đều nói sang chuyện khác, chính mình cũng ngây ngốc mắc mưu mấy lần, lần này, hừ, đừng nghĩ tiếp tục!
Hàn Triều nhướng mày, lần này thật là biến thông minh, không có dễ bị lừa như trước kia. Khép sách trong tay lại, Hàn Triều nhìn về phía Thích Thất, nghiêm túc nói: "Không có, em muốn đi ra thì đi thôi, chỉ là anh thấy em ở trong không gian chưa chơi đủ cho nên muốn em chơi thêm một lát mà thôi, vậy... Em sẽ không đi chèo thuyền?"
"Ai nói, em đi......"
Thấy Thích Thất lại một lần bị chính mình chuyển hướng, Hàn Triều nhẹ cong khóe miệng, anh thật là không muốn Thích Thất đi ra ngoài không gian, khi đó nghe được tin cô té xuống núi, tâm tình của mình lúc đó đến bây giờ hồi tưởng lại, tim vẫn còn đập nhanh, cũng là khi đó anh mới biết rõ ràng rằng, anh không thể không có Thích Thất, mất đi cô cuộc sống sẽ lại trở thành u ám không ánh sáng, cho nên anh chỉ muốn khóa cô ở trong không gian, chỉ là bởi vì chỉ có ở địa bàn của mình, anh mới có thể cảm nhận được một cách xác thực, cô được an toàn, sinh mệnh cô được bảo đảm. Nhưng anh cũng biết, anh không có khả năng đem cô nhốt lại cả đời, nếu biết chân tướng Thích Thất nhất định sẽ không màng tất cả mà đua cá chết lưới rách. Cô nhìn qua như một cục bột, có thể mặc người vo tròn bóp dẹp, nhưng tính tình bướng bỉnh kia cũng là chín trâu kéo không lại, huống chi anh cũng còn có trách nhiệm của mình, không có khả năng vẫn luôn đợi trong không gian...
Rốt cuộc, ở trong không gian ước chừng ngây người một tháng, Thích Thất hôm nay ở trên bàn cơm: "Chúng ta rốt cuộc khi nào muốn đi ra ngoài?"
"Ngày mai chúng ta......"
"Không cần nói sang chuyện khác, vô dụng, hiện tại lập tức lập tức trả lời em, chúng ta rốt cuộc muốn tới khi nào mới có thể đi ra ngoài!" Này đã qua đi một tháng, mỗi ngày nói ra đi, mỗi ngày đều ra không được.
Hàn Triều trong lòng buồn cười, trên mặt biểu tình bất biến nói: "Ngày mai chúng ta liền đi ra ngoài."
"Thật sự?"
"Thật sự!" Đùa giỡn với cô tuy rằng thật vui, nhưng bên ngoài đã qua đi hơn mười ngày, anh cũng đích xác nên đi ra ngoài nhìn xem......
Sáng sớm hôm sau, Thích Thất thái độ khác thường sớm rời giường rửa mặt chải đầu trang điểm đầy đủ, chờ ở bên người Hàn Triều còn chưa tỉnh lại, nói hôm nay đi ra ngoài, cô không thể để Hàn tổng lừa dối nữa.
Hàn Triều mở to mắt, nhìn thấy được Thích Thất nghiêm chỉnh, đôi mắt không chớp nhìn mình chằm chằm, anh sờ mặt mình để tỉnh táo lại một chút, Hàn Triều nói với Thích Thất vẫn giữ vững cương vị: "Anh rời giường, chải đầu rửa mặt một chút xong chúng ta sẽ đi ra ngoài, đồ vật em thu dọn xong chưa, chúng ta ra ngoài ăn bữa sáng."
"Ách?!" Liền đơn giản như vậy? Chuẩn bị sẵn sàng tính toán trường kỳ kháng chiến, Thích Thất bị lời này của Hàn Triều làm ngây người, chẳng lẽ Hàn tổng xác thật không định nhốt cô trong không gian? Đều là cô chính mình suy nghĩ nhiều?
Nửa giờ sau, trên bàn cơm, Thích Thất để cho hả giận đang hung hăng gặm miếng bánh mì, không sai, cô hiện tại còn ở trong không gian không đi ra ngoài, không phải cô một lần nữa bị Hàn tổng lừa dối quên đi chuyện ra ngoài, cũng không phải Hàn tổng không thực hiện hứa hẹn mang cô ra ngoài, mà là...
Ra, là cô đi ra ngoài, nhưng ra được vài giây, cô liền khóc la muốn Hàn tổng mang cô trở về. Bởi vì bọn họ chỗ họ ra ngoài tràn đầy chuột ở đó, mỗi con to như con mèo, bọn họ vừa ra đã bị đàn chuột biến dị phát hiện, sau đó một đám mắt nhỏ đỏ bừng mà nhìn bọn họ chằm chằm, đừng nói ra ngoài ăn sáng, khi đó cô liền cảm giác mình biến thành bữa sáng của đám chuột.
Ngẫm lại thật quá không cam lòng, cô ngẩng đầu hung hăng trừng mắt liếc Hàn Triều một cái: "Anh đã sớm biết bên ngoài toàn là chuột, đúng hay không!"
"Biết nha, anh chính là bị chuột truy mới trốn vào trong không gian." Chuyện này Hàn Triều nói thật không sai, sau khi Triệu Tín và Triều Hổ đi rồi, ở sườn núi tiên nhân có rất nhiều chuột chạy đến, anh vừa thấy tình hình như vậy liền chọn trở lại trong không gian, còn những người khác có bị chuột đuổi theo hay không, anh chỉ có thể nói, tự cầu phúc đi...
Hơn mười ngày trước, khi Thích Thất rơi xuống vách núi, đàn chuột phát hiện con mồi đột nhiên biến mất, phẫn nộ kêu gọi bạn bè khắp nơi bốn phương tám hướng đi truy tìm, truy đến vách núi, chuột biến dị phát hiện đám người Hàn Triều thì không chọn công kích mà trộm chạy về mật báo, sau đó mới có nhiều chuột biến dị như vậy tụ tập ở sườn núi tiên nhân.
Lúc ấy Hàn Triều dị năng kiệt quệ, kinh mạch bị hao tổn, không còn sức để thả ra tinh thần lực, tới khi anh bị chuột biến dị vây công mới phát hiện, lúc ấy đành phải trở lại không gian, tình trạng anh lúc ấy nếu chiến đấu với chuột biến dị chỉ có thể trở thành không còn mẩu xương nào.