Hàn Triều cúi đầu nhìn về phía Thích Thất vừa mới còn trong lòng ngực anh khốn đốn không mở mắt ra được, giờ phút này đang trừng trừng giận dỗi nhìn mình, đầu Hàn Triều không khỏi lại ẩn ẩn đau. Anh thề tuy rằng trong miệng anh nói lời quan tâm, nhưng trong lòng không có chút ý quan tâm nào, tương phản còn dâng lên một cảm giác hoàn toàn bất đồng với lúc trước, đối với Hàn Tiến là một cảm giác cừu hận, giống như anh ta thiếu mình mấy mạng người, đối với Bạch Thi Thi là một cảm giác chán ghét và ghê tởm, chỉ là, rõ ràng anh không hiểu vì sao mình lại nói ra lời nói như vậy, chính mình cũng không biết.
Bất quá mấy chuyện này đều không quan trọng, giờ này khắc này quan trọng là người trong lòng ngực thấy anh không có ý muốn giải thích, cô giãy giụa kịch liệt lên, khuôn mặt nhỏ tức giận hồng hồng giống như một quả táo chín, thật vô cùng đáng yêu. Hàn Triều nhịn không được cúi người hôn lên mặt cô một chút, thấy được cô chựng lại một chút rồi lại giãy giụa kịch liệt hơn, anh hóa giải hết giãy giụa của cô, ôm cô thật chặt, bất đắc dĩ nói nhỏ bên tai Thích Thất: "Thất Thất, làm sao bây giờ, anh giống như bị bệnh..."
Thích Thất dừng lại động tác vặn vẹo, nhìn thoáng qua Hàn Triều, tiếp theo lại kịch liệt uốn éo thêm: "Bệnh gì, bệnh tâm thần thì có!" Tối hôm qua lăn lộn cô một đêm không ngủ, hiện tại nói cho biết anh sinh bệnh, cô mà tin mới là lạ!
Đúng, chính là bệnh tâm thần, không có thuốc nào cứu được loại bệnh này, bằng không như thế nào giải thích được tình huống của anh, Hàn Triều giải thích không ra vì sao anh lại nói ra lời như vậy, Thích Thất thì coi như Hàn Triều có mới nới cũ, chuyển ánh mắt tới người phụ nữ khác, đầu tiên là Lôi Đồng Đồng, hiện tại là Bạch Thi Thi, cô thở phì phì đẩy Hàn Triều ra ngồi ở bệ xi măng phía sau giận dỗi.
Đàn ông quả nhiên đều không thể tin, cố tình cô xuyên vào thế giới này, cái quốc gia này lại như thể chế cổ đại kéo dài, một chồng một vợ nhiều thiếp, hiện giờ còn thêm mạt thế, quan hệ nam nữ càng thêm hỗn loạn, Hàn Triều tìm phụ nữ khác trong mắt người khác hết sức bình thường, cô lại không phải ngốc, người bốn phía đều ám chỉ, cô không phải nhìn không ra, nhưng mà cô vẫn luôn nghĩ Hàn Triều chưa làm ra chuyện gì quá mức. Chuyện Lôi Đồng Đồng, trong lòng cô có chút không thoải mái, nhưng phát giận còn chưa tính, cô không thể vì việc nhỏ này mà cứ nháo mãi, nhưng mà, chuyện Lôi Đồng Đồng cô còn có thể nói là hiểu lầm, Hàn Triều có lý do để làm vậy, nhưng Bạch Thi Thi thì thế nào, lời quan tâm thân mật như vậy anh còn chưa từng nói với cô, huống hồ anh còn không có đến một lời giải thích hợp lý, thái độ có lệ với cô như vậy, thật đúng là khi dễ cô mà!
Hàn Triều cũng ngồi xuống bệ xi măng, nhìn Thích Thất thở phì phì, phồng khuôn mặt nhỏ lên, anh không biết làm thế nào mới được. Lời nói là anh nói, giải thích không được nguyên nhân cũng là sự thật, muốn nói thật với cô lại không biết bắt đầu từ đâu. Anh biết cô sẽ tức giận nhưng anh thật bất lực, cho đến khi mọi người lên xe xong cả, Thích Thất vẫn chưa được Hàn Triều dỗ xong...
Đám người Hàn Triều không phải ngồi xe căn cứ chuẩn bị mà dùng chiếc xe van việt dã trước kia, xe có 2 phòng ngủ, đầu xe còn có phòng khách và tổ hợp giường, cũng đủ bọn họ năm người ở, những người ở nhóm khác có một bộ phận cũng tự lái xe, cho nên hành vi của đám Hàn Triều cũng hoàn toàn không có gì đặc biệt, đều là thế gia đại tộc, ai cần đi so với người khác, hướng chi loại xe này chỉ cần có đủ xăng dầu là đủ, ở mạt thế xe van kiểu này cũng không quá hiếm, chỉ là ít thấy người sử dụng mà thôi.
Lần này ra làm nhiệm vụ đều là những gương mặt quen thuộc, Hàn gia có Hàn Tiến, Bạch Thi Thi, Bạch Hạo, Tề Cảnh, Khang Đức, Lôi gia có Lôi Biểu, Lôi Tĩnh, Lôi Bôn, Tần gia có Tần Triệt, Đường gia có Đường Tố, Vũ Văn gia có người thừa kế Vũ Văn Thành, là hoàng tử Vũ Văn đế vương, nhưng quan trọng nhất trong đội ngũ gia tộc Vũ Văn xuất hiện người đến từ thành phố H, người của Canh gia, Canh Thịnh, Canh Ninh Ninh, cùng Canh Nhất, Nhị, Tam, Tứ, Ngũ.
Trong quân đội cũng có không ít người quen, Triệu Tín, Vệ Chí Hồng, La Tân, Hách Kiến Quốc, Vương Tiểu Lợi, Chu Đại Sơn, tiểu đội dị năng giả đệ nhất đám người Viên Hân, Ngô Hoa cùng người Hà gia, Hà Nhu.
Lúc ở sân thể dục có người muốn tới chào hỏi với Hàn Triều, nhưng người sáng suốt đều thấy được Hàn Triều và Thích Thất giận dỗi nhau, vợ chồng son một người không để ý tới người kia, một người vô lại cười cười dụ dỗ, hình ảnh thật ấm áp làm họ cũng chùn chân, dù sao đường còn rất dài, không vội.
Từ căn cứ xuất phát một đường đi hướng Tây Bắc, hành trình đã sớm được thương lượng, bọn họ sẽ đi đến căn cứ Tây Bắc trước, nghỉ ngơi chỉnh đốn ở đó, sau sẽ xuất phát đi đến khu trống ở tỉnh X. Cũng may mắn vùng phụ cận ở căn cứ đã dọn dẹp khá sạch sẽ, thây ma và động vật biến dị cũng cơ bản không còn, Hàn Triều có thể không phân tâm ra chú ý đến chuyện bên ngoài, Thích Thất lại là người dễ quên, buổi sáng còn thề thốt không bao giờ để ý đến Hàn Triều nữa, buổi sáng trôi qua, tức giận cũng đã quên gần hết, thỉnh thoảng không chú ý cũng nói chuyện một vài câu với Hàn Triều, chẳng qua ngay sau đó nhớ lại, cô sẽ quay đầu đi không để ý tới anh nữa. Hàn Triều đối với chuyện này cũng bất đắc dĩ, làm sao bây giờ, lại dỗ dành thôi.
Thời điểm nghỉ ngơi giữa trưa, Thích Thất không để ý tới Hàn Triều đi đến phòng bếp, Hàn Triều nhắm mắt theo đuôi đi theo, còn chưa đi đến phòng bếp, trong bếp liền truyền đến âm thanh quen thuộc, Thích Thất thò đầu vào liền thấy Diều Hâu đeo một cái tạp dề hoa hoàn toàn không hợp với thân hình của anh chút nào, thuần thục trong bếp ngâm nga, nhận thấy được có người nhìn mình, anh quay đầu lại cười rạng rỡ với Thích Thất: "Phu nhân, đồ ăn lập tức làm xong, về sau việc nấu cơm đều do tôi làm, cô muốn ăn gì có thể nói trước với tôi."
Thích Thất ngơ ngác, gật gật đầu, thấy bên trong căn bản không có chỗ cho mình, cô không rối rắm xoay người đi trở lại phòng ngủ, ngồi xuống giường. Thích Thất quay đầu nhìn Hàn Triều, phát giác cô đang nghi hoặc, anh giải thích: "Diều Hâu yêu thích mỹ thực, đủ loại mỹ thực anh ấy đều thích, đúng rồi, đầu bếp Lâm có thể nói là một nửa sư phụ của anh ấy, nguyện vọng từ nhỏ của Diều Hâu là mở một quán ăn, nhưng vì đủ loại nguyên nhân mà không thành, lại không nghĩ tới ở mạt thế này anh ấy lại hoàn thành được nguyện vọng của mình." Đây cũng là một nguyên nhân anh đem Diều Hâu theo, anh còn muốn hưởng thụ thời gian ở cùng một chỗ với Thích Thất, không rảnh nhường cô ra làm người nấu cơm phục vụ đâu!
Hiểu rõ rồi Thích Thất vừa định mở miệng nói gì đó lại suy sụp, dừng lại, hừ nhẹ một tiếng quay đầu không để ý tới người, có mới nới cũ, mơ tưởng cô phản ứng tới anh à! Hàn Triều nhìn đến bộ dáng kiều kiều của Thích Thất, buồn cười định xoa đầu cô, lại bị cô trốn đi không thèm để ý, đang muốn lại đi ôm lấy Thích Thất, cửa phòng ngủ lại vang lên. Người đến là Chim Ưng, nói đám người Hà Nhu Vương Tiểu Lợi đến đây tìm Thích Thất.
Thích Thất nghe được nhảy dựng lên đi tìm bọn họ chơi, lúc đi đầu cũng không chuyển, không liếc đến anh một cái. Hàn Triều ngồi trên giường bất đắc dĩ cười khẽ, nhưng ngay sau đó trong đầu xuất hiện hình ảnh khiến anh cười không nổi.
Đó là một biệt thự bình thường, bốn phía đều là người quen thuộc, Vương Tiểu Lợi, Hách Kiến Quốc, Hàn Tiến, Triều Hổ, Lam Tiểu Điệp... Toàn bộ có vẻ mặt hoặc chán ghét hoặc lạnh nhạt đuổi "Thích Thất" ra bên ngoài, "Thích Thất" lưu luyến, mỗi bước đi đều nhìn anh, hy vọng anh có thể nói gì đó, đáng tiếc đối diện với ánh mắt "Thích Thất", vô luận là hình ảnh anh trong đầu, hay là anh hiện tại đối với cô ấy đều là vẻ mặt đạm nhiên, trong lòng không có một tia phập phồng, anh biết đó không phải là Thích Thất của anh, thân xác không thay đổi nhưng tâm là hoàn toàn thay đổi.
Tựa như chiếc hộp Pandora, ký ức rải rác bắt đầu xâu chuỗi lại. 28 năm ký ức trước đây cùng với chuyện anh đã trải qua không thay đổi chút nào, phân hóa khác biệt bắt đầu từ căn biệt thự ở thành phố C kia, nguyên bản người đầy trang sức bị thay thế bằng cô gái nhỏ nhảy lách cách từ trên lầu xuống, nguyên bản người ôm căn biệt thự cao cấp giá mấy ngàn vạn bị thay thế bằng người nghẹn khuất đáng thương không muốn nhưng bất đắc dĩ phải chia sẻ đám bánh bao thịt.
Phân hóa chính là xuất hiện ký ức sai biệt, không có Thích Thất, không có thu thập vật tư ở thành phố C, Hàn Tiến bị người sống sót hại, trải qua sinh tử nhanh chóng trưởng thành, Triệu Tín không đầu nhập lại với anh, người trong đội ngũ toàn bộ đều thích Bạch Thi Thi, anh... theo đuổi Bạch Thi Thi...
Ký ức dừng lại ở một khắc khi anh điên cuồng theo đuổi Bạch Thi Thi, anh không "xem" đến "Thích Thất" vì sao sẽ xuất hiện trong đội ngũ của bọn họ, cũng không biết được vì cái gì "Thích Thất" sẽ bị người đuổi ra khỏi đội ngũ...
Hàn Triều càng khống chế để không vận dụng tinh thần lực, anh biết ký ức không có khả năng chỉ dừng lại ở thời khắc anh theo đuổi Bạch Thi Thi, lúc sau nhất định còn xảy ra rất nhiều, rất nhiều sự tình, nhưng mà anh không muốn biết, ký ức một đời trước khiến cho nó dừng lại ở đời trước là được, mặc kệ đời trước anh có tâm tư gì với Bạch Thi Thi, tóm lại hiện tại anh có Thích Thất, anh thật yêu Thích Thất, luyến tiếc cô, không muốn cô bị chút ủy khuất nào...
Thời gian nghỉ ngơi giữa trưa ngắn ngủi chỉ có một giờ, bất quá người tới chào hỏi Hàn Triều Thích Thất lại không ít, có người thăm hỏi một tiếng rồi rời đi, có người cứ ngồi mãi ở chỗ bàn cơm của họ.
Thời gian ăn cơm trưa ngắn, Diều Hâu làm đồ ăn cũng đơn giản, trứng gà chiên hành, cà rốt, bắp ngọt, đậu Hà lan, tôm bóc vỏ chiên cơm, canh trứng, còn có thịt bò băm, lúc bưng lên bàn hấp dẫn khá đông người ghé mắt tới, mọi người lại lần nữa biết rõ thêm Triều gia vật tư thật phong phú.
Có thể là không còn ở trong cùng đội ngũ, mặc dù Vương Tiểu Lợi và Hà Nhu ngồi ở bàn cơm, Hàn Triều và Thích Thất cũng không mời họ cùng ăn, bọn họ đã ăn cơm trưa trước, nhưng đối mặt với một màn này vẫn thấy quái quái, còn đám người Viên Hân lại có vẻ hết sức bình thường.