"Vậy có cần đi kêu Bạch Thi Thi trị liệu cho Thích Thất không?"
"Hừ, để cô ta có cơ hội hại Thất Thất một lần nữa sao?" Hàn Triều hừ lạnh một tiếng, trào phúng nói, không biết nhớ tới chuyện gì, hơi thở tối tăm trên người càng nặng nề.
Ý thức được ý Hàn Triều, Triều Hổ Triệu Tín hai người sững sờ, bọn họ không nghĩ tới Thích Thất là bị người hại, không phải nói trượt chân té xuống núi sao? Hại cô thế mà vẫn là Bạch Thi Thi...
"Triều Hổ, anh giúp tôi làm một chuyện, ở căn cứ thành phố C và thành phố J, tôi nhìn thấy có rất nhiều cá nhân tổ chức tiểu đội tiếp nhận nhiệm vụ, tôi nghĩ thành phố B cũng có những tiểu đội như vậy, anh đến thành phố B cũng tổ chức một tiểu đội như vậy đi, còn vật tư, anh dùng hàng hóa ở kho 2, còn có, cầm cái này."
Bị điểm danh Triều Hổ phục hồi tinh thần lại, nhìn Hàn Triều lấy ra một cái bao to đưa cho mình, duỗi tay tiếp nhận, Triều Hổ mở ra thấy được các loại súng ống đạn dược đều có.
Mặc kệ đôi mắt Triều Hổ đùa nghịch với súng ống, Hàn Triều nhìn về phía Triệu Tín: "Triệu Tín, chuyện anh tới chỗ tôi, ngoại trừ Triệu thúc cũng đừng nói với người khác, tôi muốn anh làm tai mắt của tôi ở Hàn gia."
Thấy Triệu Tín minh bạch chính mình ý tứ, Hàn Triều xua xua tay, nói với hai người: "Được rồi, các người đi đi, lại không đi đại ca sốt ruột chờ." Tiễn đi bọn họ hai người, gánh nặng trên vai anh cuối cùng nhẹ đi một chút.
Triệu Tín Triều Hổ hai người gật đầu, xoay người cất bước phải đi, Hàn Triều thanh âm lại lần nữa truyền đến.
"Trong đội ngũ cái kia Văn Văn có phải hay không có ý tứ đối với Hàn Tiến? Giúp cô ta, một tiểu cô nương, không tốt nếu đại ca đối với cô ấy quá lạnh nhạt."
Bạch Thi Thi, vai hề nhảy nhót mà thôi, cô ta giết vài người, tính kế chuyện gì, muốn như thế nào nhảy đều không quan hệ đến anh, anh cũng lười phản ứng, nhưng mà cô ta ngàn không nên, vạn không nên tính kế lên đầu Thích Thất, muốn chiếm được Hàn Tiến một cách an lành? Muốn nhập vào Hàn gia? Nếu anh không tặng cô ta vài cục đá cản đường, chẳng phải là quá nhàm chán hay sao...
Một đao giết cô ta? Nào có được thú vị khi muốn phá hủy cô ta từng chút...
......
Đoàn người Hàn Tiến sau khi chia tay Hàn Triều, xuất phát đi theo quốc lộ ngang qua tỉnh H.
Không thể nghi ngờ trên xe mọi người đều trầm mặc an tĩnh, nhưng đây là không bao gồm dì Ngô Hà Nhu Tiểu Đậu Tử ba người một đường khóc sướt mướt, dì Ngô là nhất, ngao ngao gào khóc thật lớn, vừa rồi không phải Vệ lão cùng Ngô thúc khuyên can, ba người kia khẳng định sẽ không đi.
"Được rồi, khóc cái gì khóc."
Thấy ba người khóc hơn nửa giờ vẫn là không có dấu hiệu dừng lại, Ngô thúc nói với dì Ngô khóc lớn nhất.
"Anh là không thương tâm, cái lão già chết tiệt tim làm bằng sắt, tiểu thư Thích Thất bị té xuống núi, sinh tử chưa biết, anh làm em như thế nào không thương tâm, anh nói em ở đó chỉ có thể làm trì hoãn việc tìm tiểu thư Thích Thất, em mới cùng anh lên xe. Như thế nào, hiện tại em khóc còn không được!"
"Được rồi, được rồi, em khóc đi, khóc đi." Ngô thúc bại trận nói ra, nhìn mọi người bất đắc dĩ cười cười, trao đổi lẫn nhau ánh mắt thông cảm.
Trên xe trừ bỏ ba người khóc sướt mướt, chỉ sợ cũng chỉ có mấy người Hàn Tiến mà Triều thiếu cố ý giấu giếm, không biết Thích Thất không có rơi xuống núi.
Nguyên bản họ cũng do dự muốn lưu lại tìm kiếm Thích Thất hay là đi tiếp theo Hàn Tiến, lại ngoài ý muốn thu được ám chỉ mờ mịt của Triều thiếu kêu họ rời đi, bọn họ ai cũng minh bạch, nhìn dáng vẻ Triều thiếu hẳn là biết chỗ Thích Thất rơi xuống, nhưng không biết vì nguyên nhân gì lại muốn tách ra khỏi mọi người. Bất quá biết được Thích Thất không rơi xuống núi, tâm họ cuối cùng cũng thả lỏng xuống, đi theo Hàn Tiến xuất phát về thành phố B.
......
Không gian kỳ lân.
Trên giường lớn chạm khắc hoa lê, Hàn Triều lẳng lặng nhìn người bên cạnh không hề phòng bị ngủ say mà cười khổ. Lần này anh thật là mệt lớn, trước nay đều là anh áp bức tính kế người khác, đó là cách làm người của anh, ban đầu chỉ muốn tìm một người không đáng ghét sinh hoạt ở bên nhau mà thôi, sau đó phát hiện chính mình thích người này, lại cũng chỉ ôm tâm tư tìm một người bạn gái, yêu, sủng cô ấy, hợp thì ở cùng nhau, không hợp thì tan. Theo tính cách lương bạc của mình, anh nghĩ mặc dù thích lại có thể sâu bao nhiêu, lúc nào mình cũng có thể tùy thời rút ra, thu hồi tình cảm đối với cô ấy. Anh vẫn luôn vững chắc tin tưởng như vậy.
Nhưng mà, anh không ngờ đến, thời khắc anh biết được Thích Thất rớt xuống núi, tâm tư muốn đem hết thảy hủy diệt đi tất cả không biết từ đâu mà đến, nỗi lòng lo lắng đến mức tận cùng lại là từ đâu mà đến che trời lấp đất bao phủ toàn bộ con người anh. Nếu không phải còn một tia lý trí lôi kéo phải tìm cho được Thích Thất, anh thật sự không biết mình sẽ làm ra loại sự tình gì. Tới lúc này nếu anh không nhận ra mình thật sự rõ ràng rất yêu Thích Thất, không thể không có cô ấy, đầu óc anh thật là có vấn đề.
Anh yêu Thích Thất, yêu đến hết thuốc chữa, yêu đến không thể hiểu được lý do tại sao, Thích Thất có gì đâu? Mỹ mạo khuynh quốc khuynh thành, hay là thông minh, năng lực cường hãn? Mấy thứ này tất cả cô ấy đều không có, ngược lại thiện lương mà anh khịt mũi coi thường, sự đơn thuần mà anh ghét bỏ, cô đều có đủ, nếu để anh lại lựa chọn một lần nữa... Thôi được, nếu được lựa chọn làm lại lần nữa, chỉ sợ anh vẫn sẽ yêu cô, mặc dù vẫn luôn sống trong bóng tối anh vẫn không thể kháng cự ánh mặt trời chiếu xạ, mà Thích Thất chính là tia nắng mặt trời phá tan sinh hoạt hắc ám của anh bấy lâu nay. Anh chưa bao giờ biết được cái gì gọi là ấm áp, anh cũng chưa bao giờ biết ấm áp sẽ làm người nghiện, cai không xong, quên không được, một khi đã biết hương vị rồi thì muốn ngừng cũng không được...
......
"Ưm......"
Thích Thất trợn mắt mở to rồi nhắm lại, sau đó lại mở to rồi nhắm lại, cô không phải là té xuống núi sao? Như thế nào lại đến nơi này? Nơi này là không gian kỳ lân của Hàn Triều, cô vẫn luôn biết, vô số đêm trong lúc cô mơ mơ màng màng Hàn Triều sẽ mang cô vào đây, lau rửa cho cô, dỗ cô đi vào giấc ngủ, nhưng đến ngày hôm sau khi cô tỉnh lại sẽ là ở bên ngoài, giống như đi vào trong không gian Hàn Triều chỉ là một giấc mộng mà thôi. Lần này lại tỉnh lại trong không gian, làm sao mà cô lại không kinh ngạc.
"Tỉnh rồi, thế nào? Có chỗ nào không thoải mái?" Hàn Triều chú ý thấy được động tác của cô, anh ngồi dậy dựa vào đầu giường hỏi, dị năng kiệt quệ, kinh mạch bị hao tổn, gân xanh trên đầu còn thình thịch nhảy, giống như bị kim đâm, nhưng anh lo lắng cho Thích Thất nên vô pháp an tâm nghỉ ngơi, sắc mặt Hàn Triều trắng như giấy Tuyên Thành.
Thích Thất nghe được giọng Hàn Triều, chua xót ủy khuất dâng lên trong lòng, như đứa trẻ bị ủy khuất muốn được cha mẹ trấn an, cô bò lên người Hàn Triều khóc lóc kể lể: "Ô... ô... Hàn tổng anh không biết đâu, em thiếu chút nữa đã chết... Cái người kia Bạch Thi Thi..." Khóc lóc kể lể đến một nửa, Thích Thất ngẩng đầu, nhìn thấy Hàn Triều trên mặt không có chút huyết sắc nào thì dừng lại, lăn long lóc mà ngồi dậy, kéo anh đánh giá qua lại trên dưới, vội vàng hỏi: "Hàn tổng anh làm sao vậy? Sắc mặt sao lại không tốt như vậy?"
Thấy cô còn tâm tư cáo trạng với mình, Hàn Triều liền biết hẳn là không có gì đáng ngại, thở ra một hơi, Hàn Triều yên lòng: "Không có việc gì, dị năng anh tiêu hao quá độ, nghỉ ngơi một lát là được rồi."
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
* Vì sao Hàn Triều bao dung với Bạch Thi Thi như vậy, mời xem mục "vạch trần mặt ngoài, xem bản chất bên trong" kỳ hai:
Đầu tiên, về con người Hàn Triều, đây là dạng người gì? Lúc trước có nhắc đến nam chủ không phải sư tử cũng không phải hổ, hẳn phải xem anh như con báo. Báo được xem như thông minh nhất trí trong động vật họ mèo, nhưng mà nó lại không có dã tâm, thân thì lười nhác, cả ngày sống trên cây, đối với đám đồ ăn nhảy lộc cộc dưới tàng cây cũng căn bản là lười phản ứng, chỉ đến khi nó muốn ra tay đi săn thì thân thủ phi thường mạnh mẽ, đầu óc thông minh tính toán ra được phương thức đi săn có lợi nhất, thậm chí có thể cố ý thiết hạ bẫy rập để bắt con mồi, tục xưng "có mưu lược".
Cho nên chúng ta nhìn Hàn Triều, anh xem như tồn tại giống một cô nhi, Triều gia bên này không có thân nhân, Hàn gia đối với anh chỉ có lợi dụng mà không có tình, cho nên sinh hoạt của anh vẫn luôn là âm u, đối với bất cứ thứ gì cũng có tâm thái lạnh nhạt. Nhưng bản thân anh lại là một thương nhân, xử sự khéo léo đưa đẩy, "hòa khí sinh tài" là kỹ năng anh học được, bởi vậy tính cách Hàn Triều là nội tâm lạnh nhạt, lương bạc, giảo hoạt lại giỏi về ngụy trang. Chính là thiên tính cho phép anh đối với mọi chuyện đều "không sao cả", mà lười nhác, thứ gì nhìn tới cũng lười phản ứng.
Bạch Thi Thi cũng vậy, Hàn Tiến cũng vậy. Lúc trước cách làm của họ đối với Thích Thất căn bản là không có tính thương tổn gì mấy, Hàn Triều tuy rằng cách ứng, nhưng chỉ là như cách ứng khi cóc ghẻ bò đến chân, người không thể trong lòng thấy ghê tởm mà giết chết con cóc, nhiều lắm chỉ là từ trên chân đá văng đi, sau đó... làm lơ.
Còn có, khi Bạch Thi Thi hà khắc hai ông cháu Tiểu Đậu Tử, sau khi Hàn Triều biết, trong lòng có nghĩ tới "Muốn phá hư kế hoạch của anh, thật là đáng chết..." Hàn Triều là có kế hoạch gì? Bạch Thi Thi phá hủy kế hoạch của anh, lấy tính cách của Hàn Triều vì sao không giết cô ta?
Kính mời chờ kỳ tiếp theo "Vạch trần mặt ngoài xem bản chất" kỳ ba...