"Hàn tổng, anh có nghe được âm thanh gì không?" Thích Thất nghi hoặc quay đầu về hướng cửa, vừa rồi bắt đầu ăn cô đã nghe được tiếng động không ngừng từ ngoài cửa, Hàn tổng có dị năng tinh thần hẳn là không đến mức không nghe được gì?
"Ừ." Hàn Triều ưu nhã gặm xương sườn trong tay, không sai, thật là cái từ ưu nhã này, Thích Thất trước nay thật không biết có người gặm xương lại có thể gặm đến cao quý ưu nhã như thế, cô không khỏi nhớ tới lúc Hàn Triều đoạt đồ ăn với bọn Vương Tiểu Lợi, như một con báo ưu nhã cùng một đám chó săn với nhau, cô chợt cảm thấy buồn cười.
Nhưng mà, "ừ"? Một tiếng "ừ" là có ý gì? Thích Thất để đũa xuống nhìn về phía Hàn Triều, Hàn Triều thấy cô hướng về mình, nhàn nhạt nói: "Bên ngoài đám mèo kia đã trở lại."
A! Vậy làm sao bây giờ? Đuổi chúng nó đi sao? Hiểu được ý của Thích Thất, Hàn Triều buông xương sườn trong tay xuống, chầm chậm giải thích: "Không cần phải để ý, chúng nó không dám tiến vào..."
"Meo..." Thanh âm đáng thương hề hề truyền tới, gợi lên lực chú ý của Thích Thất, cô thật thích loại động vật nhỏ nhỏ lông xù xù mềm mềm này, nhưng mà sự tình những con thú biến dị trước đây cô không hề quên, loại động vật nhỏ này nhìn qua nhu nhược lại có thể có sức chiến đấu mạnh hơn cô nhiều, cho nên Thích Thất buộc mình phải làm lơ đám mèo.
"Muốn đi cho chúng nó ăn thì đi đi." Hàn Triều đột nhiên lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của Thích Thất. Quay đầu nhìn về phía cửa, Thích Thất do dự: "Nhưng mà..."
"Không sao, đi đi." Lãnh tâm lãnh phổi không thích hợp với cô ấy, cô ấy cũng không làm được như anh máu lạnh vô tình, còn không bằng để cô cứ tiếp tục như vậy, nếu người hay động vật Thích Thất cứu trợ có phản bội làm thương tổn đến cô ấy thì để anh ra tay, cô chỉ cần vui vẻ sinh hoạt bên cạnh anh là tốt.
Hàn Triều vừa dứt lời, dưới chân Thích Thất xuất hiện một túi thức ăn cho mèo, Thích Thất thấy rõ là cái gì thì khóe miệng cong cong lên. Hiện tại mạt thế cơm ăn còn không có, Hàn tổng anh như thế nào mà có thể nghĩ đến thu vào không gian hữu hạn thức ăn cho mèo? Được đi, cứ cho rằng không gian không phải hữu hạn, không gian của ngài thật to lớn, muốn thu cái gì thì cứ thu vào, nhưng mà, thức ăn cho mèo??
Hàn Triều sẽ không nói cho Thích Thất biết, thỉnh thoảng khi anh dùng tinh thần lực thu thập vật tư, cứ thuận tay mà thu vào, có những cửa hàng anh cũng không xem nó là cái gì đã cấp thu vào, chờ đến khi anh xem xét lại thì trong không gian không chỉ có thức ăn cho mèo, ngay cả cho chó cho cá gì gì đó cũng có rất nhiều, toàn bộ là vật tư vô dụng thôi, nhưng bất quá lại lấy được cảm tình từ Thích Thất.
Cầm theo động vật Hàn Triều đưa, Thích Thất đi ra cửa, không xác định quay đầu lại nhìn thoáng qua Hàn Triều, thấy anh vẫn ngồi ở chỗ bàn ăn, quay đầu lại thở sâu, Thích Thất cẩn thận mở ra cửa phòng.
Mèo biến dị ở ngoài phòng nhìn thấy cửa mở đều lùi lại mấy bước, nhìn thấy Thích Thất thò thò đầu ra, chúng nhu nhu nhược nhược lấy lòng kêu vài tiếng, Thích Thất nhíu mày đánh giá đàn mèo. Đàn mèo biến dị có lẽ đã lưu lạc bên ngoài khá lâu, cả người đều dơ bẩn, chỉ có vài đốm còn sạch sẽ thấy được màu lông nguyên thủy, cả đám vừa gầy vừa ốm, nhìn ra chỉ còn bộ xương. Thích Thất nhìn thấy một đám mèo lưu lạc đáng thương như vậy, trong lòng buông xuống, lấy thức ăn cho mèo bỏ vào một cái chậu, sau đó đẩy đẩy tới hướng chúng nó.
Ngửi được mùi thức ăn, đàn mèo biến dị tràn tới, ăn sạch sẽ chậu đồ ăn, Thích Thất thấy vậy đổ toàn bộ thức ăn còn lại trong bịch vào chậu, cả đàn lại ào ào tràn tới, Thích Thất lại đổ đầy nước vào một chậu khác...
Chẳng mấy chốc mèo biến dị ăn uống no đủ, lười biếng bên ngoài phòng nằm tứ tung ngang dọc, rù rì phát ra thanh âm vui sướng.
Thích Thất cũng thật thõa mãn trở về bên người Hàn Triều, ở thành phố C thu được thiết bị dự trữ điện rất lớn, lại thêm máy phát điện năng lượng mặt trời tràn ngập điện, sẽ có đủ khả năng cung cấp cho họ dùng dư dả trong một tháng, cho nên căn bản Thích Thất không cần tiết kiệm điện gì, vừa trở về phòng cô liền mở trò chơi ra chơi.
Thích Thất cũng rất muốn làm giống Hàn Triều, lúc không có việc gì làm thì rèn luyện dị năng, nhưng sự tình gì cũng đều có mặt lợi có mặt không, dị năng của cô thật đặc thù, đặc thù đến nỗi, người khác hấp thu tinh hạch thì dị năng được tăng trưởng, cô chỉ có lãng phí tinh hạch, dị năng không biến hóa được tí xíu nào. Ban đầu cô cũng cần lao hấp thu tinh hạch như người khác, sau đó chờ đợi dị năng tăng trưởng, nhưng dần dần cô phát hiện ra, người khác hấp thu xong thì dị năng đều có dao động ít nhiều, mà cô thì như cái động không đáy, chỉ có hấp thu mà không có kết quả. Ngay cả Hàn Triều nói uống nước dị năng của cô sẽ tăng trưởng dị năng, cô uống vào cũng không hề phản ứng, càng không cần nói tới chuyện sẽ tăng trưởng.
Dị năng của cô từ lần trước mơ mơ màng màng hồ đồ thăng cấp tới bây giờ không thay đổi gì, tới phương hướng nỗ lực cô còn không có, nói như thế nào mà rèn luyện? Còn tốt hiện tại cô có một nhiệm vụ, đó là mỗi ngày phóng nước dị năng cho Hàn tổng, để anh ấy có thể tu luyện. Hàn tổng nói nước dị năng của cô có hiệu quả hơn tinh hạch rất nhiều, cho nên anh ấy không dùng tinh hạch nữa. May là có Hàn tổng cổ động, bằng không cô thật đúng là không có động lực vận dụng dị năng làm bất cứ chuyện gì. Nước để bình thường dùng trong sinh hoạt đều dùng nước sông trong không gian, so với dòng nước yếu ớt cô thả ra thì thật là thuận tiện hơn nhiều. Cho nên, cuối cùng cô tốt nhất là đi luyện tập kỹ xảo chiến đấu mà Hàn tổng đã dạy, có trả giá liền có thu hoạch, thật tốt.
Đàn mèo biến dị ở ngoài cửa phòng Thích Thất ở một đêm, sáng sớm hôm sau chúng nó liền ra ngoài, chờ đến khi Thích Thất rời giường mở cửa ra ngoài dự định cho chúng ăn mới phát hiện không còn con mèo nào, tâm tình cô xuống thật thấp, xoay người về phòng, Thích Thất nhìn ra ngoài tuyết rơi, bông tuyết to như lông ngỗng, mất mát trong lòng biến thành lo lắng cho đám mèo, nhưng thật mau cô đã điều chỉnh được tâm tình, mèo biến dị đi rồi cũng không sao, vốn dĩ chính là bèo nước gặp nhau, tách ra cũng là chuyện tất nhiên.
Đánh lên tinh thần, Thích Thất ôm đao ra cửa, cô muốn tiếp tục rèn luyện thân thủ, dị năng cô không biết phải nỗ lực cách nào, thân thủ lại không thể để giảm xuống, hiện tại không phải trước mạt thế, chỉ có chính mình cường đại thì cô mới có thể bảo hộ người cô muốn bảo hộ.
Hàn Triều tối qua tu luyện dị năng thật lâu, hiện tại còn nghỉ ngơi trong phòng, cô cũng không tính toán đi xa, chỉ ở gần chỗ đang ở mà đánh thây ma tiến tới gần.
Tuyết rơi cả đêm, ở cửa tuyết đã đọng thành một tầng dày, thây ma ở ngoài không biết là bị lạnh hay là bị tuyết dọng làm trở ngại, thân thể chúng không quá thích ứng mà cứng đờ, chậm rì rì hướng về phía Thích Thất. Thích Thất rút đao ra, hướng về phía thây ma gần nhất chém xuống, gần đó cũng chỉ có thây ma cấp một, đối phó với bọn chúng Thích Thất vẫn là dư sức, thật mau cô đã chém giết xong toàn bộ thây ma ở gần, sau đó đứng chờ thây ma từ xa xa lại chạy đến...
Trong phòng ở tầng ba, Hàn Triều trong bộ đồ ngủ màu đen khoanh tay lại, nghiêng nghiêng dựa vào cửa sổ nhìn xuống thân ảnh phía dưới, cười thật ấm áp. Đây là người anh yêu, biết trên vai anh đầy gánh nặng nên nỗ lực trở nên mạnh mẽ, cô chưa từng do dự, chưa từng lùi bước, nỗ lực bên cạnh anh mà gánh vác mọi chuyện.
Khi Thích Thất mang theo một túi tinh hạch trở về, Hàn Triều đã pha sẵn cho cô một bồn nước tắm ở trong phòng, tiếp nhận túi tinh hạch, anh đẩy đẩy Thích Thất vào phòng tắm, trời lạnh như vậy cô ở bên ngoài một buổi sáng khẳng định đã lạnh đến đông lại, cái mũi nhỏ lạnh đỏ rực, sờ lên như băng.
Chờ Thích Thất ngâm bồn tắm ấm áp dễ chịu bị Hàn Triều kéo ra đã là hai giờ sau, bọc áo tắm dài ngồi ở cạnh máy sưởi trong phòng, trong tay lại cầm một ly ca cao nóng, sinh hoạt như vậy thật quá hạnh phúc.
Thích Thất thoả mãn phát ra tiếng thở dài, đôi mắt đôi mày đều lộ ra tràn đầy ý cười, bộ dáng đắc ý lại thật diễm lệ, Hàn Triều nhịn không được cọ cọ lên môi cô, cảm giác được người trong lòng ngực lui lui về phía sau, tay anh đè chặt gáy Thích Thất, gia tăng nụ hôn. Thích Thất tức giận giơ chân lên đá, lại bị anh giam cầm càng chặt, hôn càng thêm tàn sát bừa bãi, cho đến khi Thích Thất từ bỏ giãy giụa, đôi tay vòng lên cổ anh, đáp lại nụ hôn, Hàn Triều mới hoãn lại động tác, chậm rãi buông cô ra, hai cái trán chạm nhau, anh hỏi: "Làm gì mà đá anh?"
Nghe vậy, đại não Thích Thất lại bắt đầu chuyển động, nhớ lại chuyện Hàn Triều vừa làm, lại tức giận đá anh một chân, nói: "Xem anh làm chuyện tốt gì kìa..."
Hàn Triều nhìn theo tầm mắt Thích Thất, chỉ thấy ly ca cao vừa mới được Thích Thất cầm lúc này đã ngã lên bàn, ca cao nóng trong ly cũng bị đổ đầy ra đất.
Hàn Triều nhìn đến đám hỗn độn thì cúi đầu ho nhẹ, Thích Thất ngay sau đó lại nói: "Anh bồi thường cacao cho em." Không nghe được trả lời, Thích Thất kỳ quái ngẩng đầu nhìn Hàn Triều, tóc mái dài dài ngăn trở đôi mắt, Hàn Triều cúi đầu không biết đang nhìn cái gì, Thích Thất tò mò, theo ánh mắt anh nhìn xuống...
Kéo Thích Thất lại gần, thanh âm Hàn Triều ấm ách: "Được rồi, chút nữa trả lại cho em hai ly..."
Vừa rồi lúc giãy giụa Thích Thất không cẩn thận làm đai lưng áo choàng tắm tuột ra, mà vừa mới ra khỏi phòng tắm cô cũng chỉ có một tầng áo này...
......
Khi đàn mèo biến dị trở về, trời đã tối, không biết bọn chúng đã trải qua cái gì, một đám đều thật chật vật, lông tóc như cũ dơ bẩn còn không nói, lại bị thương thêm. Thích Thất biết chúng nó trở về liền mang thức ăn ra cho bọn nó, giống như ngày hôm qua, đổ thức ăn vào trong chậu, Thích Thất lẳng lặng nhìn đàn mèo tranh nhau ăn, trong đó có con bị thương nặng nhất, miệng vết thương cũng hư thối chảy mủ ra.
Hương vị thây ma thật độc hữu, những con mèo biến dị kia đại khái cũng rõ ràng con mèo nhỏ đó có khả năng sẽ bị thây ma hóa nên đều cách ly nó rất xa.
Con mèo nhỏ "meo meo" phát ra thanh âm cô độc tuyệt vọng, Thích Thất thấy được, trong lòng không khỏi mềm mềm, đây là một con mèo con có lẽ vừa mới sinh được mấy tháng, trong đám mèo nó là nhỏ nhất, cũng là gầy nhất, nguyên bản lông dơ bẩn trên người giờ đã loang lổ vết máu, đôi mắt to trừng trừng nhìn cái ly trong tay cô, Thích Thất nhìn theo tầm mắt nó, phát hiện nó đang nhìn ly sữa bò trong tay cô, sữa này là Hàn Triều vừa mới đưa cho cô, lấy từ bò sữa trong không gian của Hàn Triều. Từ khi cùng Hàn Triều đơn độc bên nhau, sữa bò cô uống đều biến thành loại sữa nguyên chất này, hiện tại cô thấy mèo con muốn uống liền cầm một chén nhỏ đổ sữa vào, đẩy tới trước mặt nó, sau đó lui về phía sau, mèo con còn một tia ý thức mơ hồ, lắc lư hướng tới chỗ chén nhỏ. Thích Thất nhìn thấy nó như vậy thì không đành lòng, xoay người đi tìm Hàn Triều lấy nước dị năng, cô muốn đút cho con mèo uống một chút, nước dị năng của cô là hữu hạn, lúc trước đã đưa cho Hàn Triều toàn bộ, hiện tại cô muốn chỉ có thể tìm Hàn Triều lấy lại. Nhưng mà khi cô giơ chén nước dị năng trở về, một màn trước mặt làm cô kinh hãi, cao giọng kêu Hàn Triều đến, nói với anh: "Hàn tổng, nó... nó vừa rồi là sắp bị hóa thây ma, em tận mắt nhìn thấy được, miệng vết thương đều hư thối sinh mủ."
Hàn Triều không thể không nhíu mi lại, thả ra tinh thần che chắn ngăn cách hai người lại, hỏi Thích Thất: "Em còn chưa cho nó uống nước dị năng?"
Thích Thất lắc đầu, nhìn về phía miệng vết thương đã biến thành vết thương bình thường, vô cùng xác định, nói: "Không có, em chỉ cho nó uống vào sữa bò anh đưa."
Sữa bò? Hàn Triều cúi đầu đánh giá con mèo, cả nửa thân mình mèo nhỏ như muốn ngâm vào trong chén sữa bò, Hàn Triều nhướng mày, đôi mắt hơi nheo lại, trong đầu còn hiện lên cảnh tượng một ngày nào đó, anh và Thích Thất đang dạo trên thảo nguyên trong không gian, sau đó cầm lòng không đậu xảy ra chuyện không thể cho trẻ em thấy, mà lúc đó trong tay anh đang nắm nửa bình nước dị năng chưa uống hết... giống như lúc đó anh tùy tay ném vào bồn nước ở gần đó, mà khi đó ở gần bồn nước nhất chính là... con bò sữa!
......
Đến đêm, Hàn Triều thả tinh thần lực ra tìm tòi người bị thây ma bắt được, người sống sót còn trong thành phố rất nhiều, mỗi ngày đều có người bị thây ma, động vật thây ma làm bị thương, cho nên người như vậy thật không khó tìm, nói với Thích Thất đã buồn ngủ một tiếng, Hàn Triều đem thân ảnh che chắn, nhảy ra ngoài, sau đó hướng đến một phía quỷ mị mà rời đi.
Hàn Triều tìm được một người đơn độc trong một căn nhà, anh ta bị thây ma làm bị thương đã bắt đầu hôn mê, anh tìm được phòng người nọ trốn tránh, nhẹ nhàng vặn cửa đi vào, thẳng tới giường lớn chỗ người đàn ông đang nằm.
Trong tay Hàn Triều chợt xuất hiện một lọ sữa bò mới vắt, lúc trước anh hoài nghi sữa bò con mèo nhỏ uống vào có kháng thể kháng virus thây ma, cho nên anh liền tùy tiện kéo một con bò ra cho nó uống nước dị năng của Thích Thất, sau đó vắt ra được một thùng "sữa bò dị năng."
Nâng cằm người nọ lên, Hàn Triều rót sữa vào miệng anh ta, sau đó lẳng lặng nhìn người đàn ông trên giường sắc mặt từ xanh xao trắng nhợt chậm rãi biến thành màu da bình thường.
Được đến đáp án Hàn Triều vô thanh vô tức rút đi, thực nghiệm thứ nhất đã đạt được đến kết quả, kế tiếp anh phải đi tìm vật thí nghiệm thứ hai......
Khi Hàn Triều trở lại khách sạn, hai giờ đã trôi qua, lúc này Thích Thất đã sớm thanh tỉnh, lo lắng chờ đợi Hàn Triều trở về. Khi Hàn Triều từ cửa sổ tiến vào, Thích Thất sốt ruột đón anh lại, tuy rằng biết bản lĩnh Hàn Triều không có khả năng sẽ bị thương nhưng cô vẫn lo lắng, nhìn thấy Hàn Triều bình yên vô sự đứng ở đó, Thích Thất sung sướng nhẹ nhàng thở ra.
Đáng tiếc một hơi còn chưa thở xong, cái hôn che trời lấp đất đã hạ xuống, Thích Thất ngỡ ngàng một lát sau đó bắt đầu nhiệt tình đáp lại nụ hôn này. Chờ đến khi hai người đều hổn hển ngừng lại, Hàn Triều ôm Thích Thất ngã vào sô pha, chậm rãi vỗ vỗ lưng cô. Hàn Triều cúi đầu là có thể ngửi được đến hương khí ngọt thanh trên người Thích Thất, suy nghĩ quay trở lại mấy cái thực nghiệm vừa mới làm, không thể không nói Thích Thất chính là được trời cao phá lệ chiếu cố, chỉ là tình yêu tràn lan cho mấy con mèo biến dị ăn thôi mà cũng đã giải quyết được vấn đề làm anh bối rối từ lâu.
Dị năng Thích Thất là đặc thù, nếu chỉ có thể kháng virus thây ma vậy anh cũng nắm chắc được khả năng bảo vệ được an toàn cho cô, nhưng mà dị năng của cô lại quá mức cường đại, cường đại đến mức anh lo sợ chỉ cần truyền ra ngoài một chút tin tức, người khác sẽ liều chết cắn không bỏ, không chết không ngừng, cho nên anh không dám lộ ra chút nào, cho dù có vô số người bị virus cướp đi sinh mạng, anh cũng sẽ không do dự làm lơ, mệnh người khác, thậm chí cả nhân loại sinh tử tồn vong cũng không liên quan đến anh, muốn anh đem Thích Thất đi đổi, vậy nhân loại kia, đi diệt vong đi!
Hiện tại uống vào sữa từ bò đã uống nước dị năng của Thích Thất thế nhưng có thể kháng lại được virus thây ma, hơn nữa cũng chỉ có thể kháng virus mà thôi, những công hiệu khác đều không có, chuyện này đối với anh mà nói không thể nghi ngờ chính là một tin vui ngoài ý muốn. Về sau nếu có sự tình phát sinh như hôm nay, anh có thể vung tay vứt ra mấy bình sữa mà không cần phải giấu giấu giếm giếm làm Thích Thất phóng ra nước dị năng. Hôm nay khi Thích Thất lấy ra nước dị năng, anh đã cẩn thận che chắn tinh thần lực để không có sinh vật khác phát hiện ra, cho dù là động vật biến dị anh cũng phải đề phòng, ai biết chừng về sau chúng nó có thể gặp người có dị năng liên lạc với động vật, đến khi đó có thể bị lộ ra, cho nên tốt nhất trí là phòng bị từ bây giờ.
Hiện giờ thật tốt, ngay cả khi người khác biết bọn họ có "thuốc giải độc thây ma" anh cũng có thể nói là anh phát hiện ra bò sữa biến dị, bò thì vẫn chỉ như bò bình thường, cái khác chỉ là sữa bò này có thể kháng virus thây ma, bò này dưỡng trong không gian của anh, cho uống nước dị năng cũng là tiến hành trong không gian, thành phần sữa bò cũng có thể để cho người khác thực nghiệm, nhìn xem rốt cuộc có phải thêm vào thứ khác hay không, cẩn thận đến như vậy, còn ai đoán được sữa bò sản xuất ra trên thực tế có quan hệ với dị năng của Thích Thất?
Hàn Triều nghĩ đến đây, khóe miệng gợi lên, sủng nịch lắc lắc đầu, Thích Thất thật đúng là may mắn, chuyện xác xuất nhỏ như vậy cũng bị cô đụng tới, nếu cô không nháo trong không gian, anh sẽ không ném nước dị năng vào trong bồn nước, vậy bò sữa sẽ không uống vào, nếu không phải cô muốn cho mèo ăn, bọn họ sẽ không phát hiện được sữa bò có thể kháng virus, những phân đoạn này đó nếu có một cái không xảy ra, họ đã chẳng thể phát hiện được tác dụng này của nước dị năng, cho nên hết thảy đều là Thích Thất "vận khí tốt" phát huy tác dụng.
Tuy nhiên cho dù có sữa bò kháng virus, Hàn Triều cũng sẽ không dễ dàng truyền tin này ra ngoài, ai trong tay có bí mật đều sẽ cất giấu đi, làm người khác biết quá dễ dàng sẽ liên tưởng đến trong tay anh có lẽ sẽ có bí mật lớn hơn, cho nên anh sẽ đem chuyện này thành "át chủ bài" lớn nhất trong tay mình.
......
Vài ngày sau khi Thích Thất ra khỏi cửa, không ngoài ý muốn chỉ thấy hành lang rỗng tuếch, cô không nghĩ đàn mèo cứ như vậy một đi không trở lại, thậm chí một tiếng cáo biệt cũng không có, Thích Thất thương tâm mất mát một hồi, cho đến khi Hàn Triều nói cho cô biết, bọn họ và đám mèo tách ra là chuyện sớm hay muộn, anh sẽ không cho phép cô thu dưỡng đám mèo hoang này, bọn họ trên người có nhiều bí mật, căn bản không thích hợp nuôi dưỡng thú cưng.
Cô biết Hàn Triều cũng chỉ là muốn cô không bị thương tâm nên nói như vậy, nếu thật sự không cho cô dưỡng, như vậy ngay từ đầu sẽ không cho cô đi cho chúng nó ăn. Kỳ thật lần đầu tiên mèo biến dị bỏ đi cô không thương tâm như vậy, nếu chúng nó rời đi ngay mà không phải quay trở lại mấy ngày này, lại nhàn nhạt thân mật với cô, cô sẽ không bỏ thêm cảm tình vào cho chúng nó như vậy...
Bọn họ tính toán ngày hôm nay sẽ rời khỏi thành phố H, bên trong thành phố H có quá nhiều người, bọn họ lại không thu vật tư, không cần thiết phải đợi ở đây. Hàn Triều không biết vì nguyên nhân gì mà kế hoạch trở về thành phố B bị anh hoãn lại không kỳ hạn, không có mục tiêu bọn họ lang thang một hồi, tuyết đã ngừng rơi, Thích Thất mặc thật ấm, chân đi đôi ủng chống tuyết, đạp đạp lên tầng tuyết dày, đang cùng Hàn Triều nắm tay nhau đi, đột nhiên một đạo sấm rền truyền đến, Hàn Triều theo bản năng nhìn về phía phát ra thanh âm, sau đó rất có hứng thú lôi kéo Thích Thất đi đến hướng đó.
Bọn họ tránh ở góc tường một căn nhà, nhìn ra chỗ ngoài nơi phát ra tiếng sấm rền, nơi đó đã tụ tập hai ba mươi người, dưới chân bọn họ đều là thây ma đã bị giết, có mấy người ngồi xổm trên mặt đất đào tinh hạch.
Thích Thất tránh trong lòng ngực Hàn Triều, duỗi cổ nỗ lực nhìn ra bên ngoài, bất quá thật phí công, vì thế cô tò mò, nhỏ giọng hỏi Hàn Triều: "Hàn tổng, làm sao vậy? Chúng ta lại đây làm gì?"
Hàn Triều ý vị không rõ cười cười, vỗ vỗ đầu Thích Thất trong lòng ngực mình, đem cô xoay một vòng tròn, chỉ vào một người trong đám người: "Nhìn thấy người kia sao? Anh ta là dị năng hệ sấm sét." Không nói ra lời là anh ta là dị năng giả cấp bốn, Hàn Triều đã bước vào cấp sáu hệ tinh thần, có thể thấy được cấp bậc của dị năng giả. Không như Thích Thất nói thật nhỏ, Hàn Triều đã dùng tinh thần lực che chắn lại, những người đó căn bản nhìn không thấy bọn họ, chỉ cho rằng ở đây cũng chỉ là một góc tường nhà mà thôi.