Nói là để Thích Thất dưỡng thương cho tốt rồi mới đi nấu cơm trở lại, nhưng nhàn một buổi sáng, Thích Thất quyết định vẫn là đi lao động đi nấu cơm trưa, cô vẫn biết là đám đàn ông lớn xác kia, nào có ai sẽ nấu cơm, không đem đường muối trộn lẫn đã là tốt.
Lúc Thích Thất ở phòng bếp bận rộn, Hàn Tiến cùng Bạch Thi Thi ba người từ trên lầu xuống dưới, Hàn Tiến còn chưa tới dưới lầu đã hướng tới mọi người, nói: "Mọi người cơm trưa không cần lo lắng, Thi Thi nói cô ấy và Lam tiểu thư sẽ tới làm."
Mọi người nhìn nhìn nhau.
Hách Kiến Quốc nhìn hướng Triệu Tín: Hàn đội thật sự bị sắc đẹp dụ dỗ?
Triệu Tín trừng trở về: Tôi làm sao biết được!
Hách Kiến Quốc: Cậu không phải tâm phúc của anh ta sao, cậu còn có thể không biết?
Triệu Tín: Là tâm phúc không phải là giun đũa, Hàn đội nghĩ như thế nào tôi như thế nào biết được!
Hách Kiến Quốc: Vậy bây giờ làm sao?
Triệu Tín: Tuyệt đối không thể để cái này Bạch Thi Thi làm.
Mọi người: Tán thành.
Triệu Tín: Ai đi nói?
Mọi người đối mặt nhau, cuối cùng đồng thời nhìn về phía Vương Tiểu Lợi.
Vương Tiểu Lợi khổ ha ha xem trở về: Lại là tôi? Tôi không nghĩ đi, sẽ bị mắng.
Mọi người: Tôn lão ái ấu hiểu hay không, có biết tôn trọng tiền bối hay không, mau đi!
Vậy các người như thế nào lại không yêu ấu!
Trong lòng ai oán trên mặt còn phải treo nụ cười xán lạn:
"Không cần, Hàn đội, Bạch tiểu thư, tôi phát hiện tôi hiện tại tôi đặc biệt yêu thích nấu cơm, nấu cơm đặc biệt có ý tứ, tôi tưởng rèn luyện trù nghệ của tôi để sau này làm cho vợ tương lai ăn, về sau cơm cho mọi người là tôi sẽ nấu, đừng ai đoạt với tôi."
"Phốc......"
Nhịn không được cười ra tiếng, mọi người trừng mắt liếc nhau một cái:
"Không sai, Tiểu Lợi hiện tại đặc biệt thích nấu cơm."
"Chúng ta cũng đừng đoạt, cậu ấy còn phải làm cơm cho vợ tương lai ăn."
"Đúng rồi, đúng rồi, không nấu cơm về sau tìm không ra vợ thì làm sao bây giờ."
"Bạch tiểu thư, Hàn đội vì hạnh phúc của Tiểu Lợi về sau, chúng ta để cậu ta làm đi."
Hàn Tiến cùng Bạch Thi Thi sắc mặt trở nên không phải rất đẹp, Hàn Tiến vừa muốn nói gì, liền nhìn đến Thích Thất bưng một mâm thịt bò vào nhà, vừa hướng nhà ăn vừa nói với mọi người: "A? Mọi người đều ở đây, tôi làm mì thịt bò, cơm sáng ăn trễ, cơm trưa chúng ta ăn đơn giản một chút đi, buổi tối lại làm nhiều."
Thích...... Thích Thất? Thích Thất làm cơm trưa?! Khi nào cô ấy làm? Triều thiếu biết không?
Mọi người kinh ngạc nhìn nhau, không biết nói gì.
"Triều...... Triều thiếu!" Mắt sắc Vương Tiểu Lợi nhanh thấy được Hàn Triều đang từ cửa thang lầu chậm rãi đi xuống.
Ánh mắt mọi người đồng thời nhìn về phía anh, Triều thiếu lại đây, anh ta có thể phát hỏa hay không? Triều thiếu nổi giận lên thật đáng sợ!
"Ai? Như thế nào đều đứng? Ăn cơm, tôi đi lấy mì, mọi người mau ngồi đi."
Mọi người ở đây co quắp bất an, Thích Thất từ nhà ăn chạy ra thấy mọi người đều bất động, vừa tiếp đón mọi người vừa hướng về phía bếp.
Mọi người nhìn Thích Thất chạy ra chạy vào, lại đồng thời quay đầu nhìn về phía Hàn Triều.
"Nhìn tôi làm gì? Còn không đi hỗ trợ?"
A? Không phát hỏa?! Hỗ trợ?? Hỗ trợ!!
"Giúp...... Hỗ trợ, tôi đi hỗ trợ."
"Em gái Thích Thất, cô còn muốn làm cái gì? Tôi tới giúp cô."
"Dọn bàn, tôi tới dọn bàn."
"Tôi làm cùng với cậu."
"Tôi......? Tôi đi cầm chén đũa!"
Đây xem như...... Đồng ý Thích Thất tiếp tục nấu cơm cho bọn họ? Ha ha ha, thật sự là quá tốt......
Bị mọi người quên đi, ba người Bạch Thi Thi sắc mặt đã không thể dùng từ khó coi để hình dung, sắc mặt trong chốc lát lại hồng lại đen, cuối cùng biến thành xanh mét.
Bạch Thi Thi hai người xám xịt trở về, Hàn Tiến cũng không biết là bởi vì chuyện ngày hôm qua mà ngượng ngùng đối mặt Thích Thất, hay là bởi vì hôm nay bị ném đi mặt mũi, đi vào phòng vẫn mãi luôn không trở ra.
Bên ngoài mọi người ngấu nghiến ăn xong hai nồi mì thịt bò to, tất cả nằm trên ghế ngay đơ.
"Triều thiếu, cảm ơn anh để em gái Thích Thất tiếp tục nấu cơm cho đội chúng tôi." Hách Kiến Quốc nói với Hàn Triều cũng nằm ngay đơ bên cạnh, bọn họ đều biết, Thích Thất ngày hôm qua chịu ủy khuất.
Hàn Triều nhìn về phía phòng bếp, tinh thần lực cho anh biết Thích Thất còn trong bếp bận rộn thu thập đồ vật, nghe được Hách Kiến Quốc nói, anh cười cười:
"Đừng cảm ơn tôi, muốn tạ thì đi tạ Thích Thất, nếu không phải cô ấy kiên trì, tôi không nghĩ để cô ấy giúp thùng cơm các người nấu cơm, không cảm thấy các người ăn quá nhiều sao."
"Ai, Triều thiếu anh nói lời này không quá đúng, chúng tôi là thùng cơm thì anh là cái gì? Anh ăn so với chúng tôi không ít hơn nha."
"Đúng rồi, nói giống như Thích Thất cũng chỉ cho chúng ta nấu cơm, anh không ăn à."
"Chén cuối cùng chính là bị Triều thiếu ăn, tôi cũng đoạt không lại."
"Uy! Các người thật quá mức, vợ tôi nấu cơm cho tôi ăn, phân cho các người một chút là quá đủ, còn muốn đoạt với tôi!"
"Ai ai, em gái Thích Thất còn chưa gả cho anh đâu, còn chưa phải vợ của anh!"
"Đúng vậy, vô sỉ."
"Thật làm người khinh bỉ!"
"Các người đây là thuần túy hâm mộ ghen tị, tôi lười so đo với đám người các anh!"
So sánh với Hàn Tiến, bọn họ trên thực tế là tương đối quen thuộc với Hàn Triều, Hàn Triều từ nhỏ đã ở quân doanh, Hách Kiến Quốc tuổi lớn nhất khi vào bộ đội đặc chủng lúc đó đã có Hàn Triều, Vương Tiểu Lợi tuổi nhỏ nhất tới cũng còn Hàn Triều ở đó.
Anh không thường ở quân đội, nhưng mỗi năm đều sẽ đi quân đội ở một thời gian, cùng binh lính cùng ăn cùng ngủ, cho nên đối bọn họ mà nói, Hàn Triều là chiến hữu, huynh đệ.
Hàn Tiến thì khác, anh sau khi tốt nghiệp trong quân đội thì vào bộ đội, là thượng cấp gần nhất của bọn họ, hơn nữa Hàn Tiến bản thân là người thừa kế Hàn gia, trên người vẫn luôn có khí thế kiêu ngạo, không dung nhập được sinh hoạt bình thường của quân lính, mà đương nhiên anh cũng không muốn dung nhập.
Anh cũng là từ nhỏ đã ở quân doanh, nhưng ra ra vào vào đều là văn phòng các cấp lãnh đạo, binh lính bình thường trước giờ thay đổi liên tục, rốt cuộc khi anh chính thức vào quân đội, binh lính bình thường cũng không biết đã thay bao nhiêu lần, quan hệ tốt với bọn họ không có tác dụng gì.