Người đàn bà bị thái độ Hàn Triều chọc dậm chân, nhất thời không nói ra được gì hơn, trong đầu cũng chỉ có một thanh âm đảo quanh, cậu ta dựa vào cái gì cho Tiểu Đậu Tử kẹo, cậu ta chính là không thể cho Tiểu Đậu Tử kẹo... Lại không biết chính mình bất tri bất giác bị lời nói của Hàn Triều làm ảnh hưởng.
"Ý của chị Vương là, các người nếu có thể cho Tiểu Đậu Tử đồ, vậy cũng không thể mặc kệ chúng tôi."
Hai anh em thấy mẹ Lili bị một câu của Hàn Triều làm loạn, nói nhanh ra vấn đề chính.
Hàn Triều đào đào lỗ tai, trào phúng cười cười: "Là tôi nghe lầm, hay là các người nói sai, lo cho các người? Tôi vì sao phải xen vào?"
"Cậu......" Vóc dáng nhỏ trừng mắt hướng Hàn Triều, từ khi anh ta trở thành biến dị giả không có ai dám nói chuyện với anh ta như vậy, người đứng trước mặt là ai, bọn họ mấy ngày nay đều thăm dò rõ ràng, không có bản lĩnh gì, chỉ là một tiểu công tử dựa vào anh mình mà thôi, nhưng mà, lời nói anh ta lại không phản bác được. Nói trắng ra là, bọn họ cũng tưởng lợi dụng dư luận đạo đức muốn ăn vạ, người cường đại trợ giúp kẻ yếu, thiên kinh địa nghĩa, nhưng nếu bọn Hàn Tiến thờ ơ lạnh nhạt, anh ta cũng không có biện pháp nào.
"Mọi người đều là trong cùng một đội ngũ, không cần làm tổn thương hòa khí." Bạch Thi Thi vừa thấy thế này, vội vàng khuyên người đàn ông nhỏ con.
"Hừ, bọn họ có xem chúng ta là người cùng đội ngũ sao?" Người cao lớn Vương Hạo ở bên cạnh không phục, hừ lạnh.
Bạch Thi Thi không tán đồng liếc Vương Hạo một cái, khuyên: "Ngay cả không phải người trong một đội ngũ, nhưng mọi người đều là người sống sót, muốn giúp đỡ cho nhau, hiện tại ở thời điểm này chúng ta càng nên đoàn kết nhất trí."
Trong mắt đám người Hách Kiến Quốc, cái họ nhận được là những ánh mắt căm thù, bọn họ là quân nhân, hẳn là nên trợ giúp dân chúng, chẳng lẽ bọn họ đã làm gì sai?
"Đúng vậy, Thi Thi nói rất đúng, hiện tại chúng ta những người sống sót chính là nên giúp đỡ nhau, đoàn kết một lòng mới được." Ba Lili lúc này đứng dậy, vừa rồi Tiểu Đậu Tử bị khi dễ trước mặt anh ta cũng không thấy anh ta có tinh thần trọng nghĩa như vậy.
Vóc dáng nhỏ tâm tư vừa động, lại thấy ba Lili mịt mờ đánh một cái thủ thế cho anh ta, trên mặt tựa trào tựa bi: "Giúp đỡ cho nhau, đoàn kết một lòng? A, chê cười, nhìn xem chúng ta mỗi ngày ăn cái gì uống cái gì, nhìn lại bọn họ đi, bọn họ có vật tư có năng lực, hiện tại không thấy kẹo đều có thể tùy tùy tiện tiện lấy ra cho người. Bọn họ như thế nào không tới trợ giúp chúng ta?"
"Bọn họ sẽ giúp, bọn họ cũng không biết chúng ta khó khăn, hiện tại bọn họ đã biết, vậy họ sẽ trợ giúp chúng ta......"
"Bang, bang, bang."
Bạch Thi Thi đang nói bị một trận vỗ tay cắt ngang, kinh ngạc nhìn về phía người vỗ tay.
Hàn Triều cà lơ phất phơ cười, vừa vỗ tay vừa nói: "Đây trình diễn thật hay, Thất Thất, diễn so với chuyên nghiệp như em chắc không kém nha? Oscar còn thiếu bọn họ một bức tượng đó!"
"Cái thằng nhãi này mày nói cái gì!" Vương Hạo hỏa khí dâng lên muốn đánh Hàn Triều, cái loại công tử này, chỉ cần động đầu ngón út là có thể đánh ngã. Không nghĩ lại bị anh mình và ba Lili chặn lại, chỉ có thể căm giận trừng mắt.
Hàn Triều như cũ là bĩ bĩ bộ dáng, đối với đám người kia nói: "Tôi nói, vật tư tôi có rất nhiều, nhưng tôi - liền - là - không - cấp – cho – các – người."
"Mày......"
Vương Hạo tránh thoát khỏi mấy người kia đang đè lại, đánh một quyền ra về hướng Hàn Triều, mắt thấy nắm tay sẽ đánh vào trên mặt, không ngờ từ bên cạnh chớp mắt trước đó trống không hiện tại xuất hiện một bàn tay, bắt lấy cổ tay anh ta, Vương Hạo nhìn theo cánh tay đó, nguyên lai là một người đàn ông cường tráng tên Triều Hổ, miệng người đàn ông đó đóng mở hướng tới Hàn Triều:
"Thiếu gia, đánh với loại người này ô uế cánh tay của anh, để tôi!"
Khóe miệng Hàn Triều cong cong, trong lòng thầm nghĩ: Triều Hổ đây là thời gian quá dài không được động thủ nên ngứa tay đi!
Từ trung tâm mua sắm ở trấn nhỏ ăn mệt đến bây giờ, Hàn Triều vẫn luôn tự rèn luyện dị năng, khi xe buýt hành tẩu trên đường kỳ thật sẽ gặp không ít thây ma nhưng đội ngũ không để ý đến chúng nó, dù sao truy theo chỉ một chặng đường, chúng nó cũng sẽ bị ném ra.
Hàn Triều thấy tha đám thây ma này thật đáng tiếc, liền lấy đám thây ma này để rèn luyện dị năng của mình, đem tinh thần lực nhốt vào trong óc thây ma làm cho chúng nó chết đi, lợi dụng không gian đem thu tinh hạch vào, như vậy một đường đi tới, cho tới hiện tại anh rải rác thu được cũng cả ngàn cái tinh hạch.
Bất quá chuyện này làm cho đám thây ma đội ngũ gặp được giảm bớt đi, nhưng bọn họ cũng không để ý vì nhiệm vụ hàng đầu của bọn họ là mau chóng trở lại thành phố B, gặp được càng ít thây ma càng tốt.
Nhưng như vậy làm Triều Hổ buồn chết đi, trên đường không gặp được bao nhiêu thây ma, Triều Hổ cảm giác chính mình bị rỉ sét, dị năng chẳng mấy chốc biến thành chỉ chuyên dụng đốt lửa nấu cơm.
Thật vất vả có người đưa tới cửa tìm ngược, anh còn không dốc hết sức mà ngược ngược!
Được Hàn Triều cho phép, Triều Hổ bắt lấy tay người cao cao dùng lực vặn một cái, tưởng chỉ đem người này kéo ra xa Hàn Triều, ai biết người cao kia không chịu được, vặn cái cổ tay mà thôi đã đem cánh tay người đó muốn gãy xuống, người đó đau đến cuốn lại trên mặt đất lăn lộn.
Triều Hổ xấu hổ buông cổ tay anh ta ra, giơ tay lên cao tỏ vẻ chính mình cái gì cũng chưa làm: "Tôi chỉ kéo một cái nhẹ mà thôi, ai biết anh ta không chịu được kéo như vậy." Trong giọng nói ra vẻ đáng tiếc vô hạn, thật vất vả mới tìm được một việc vui nha!