Lười nhác vươn vai bò ra khỏi lều, cô thấy Hàn Triều đang ở bên ngoài đứng trên đánh một bộ quân quyền, ánh mặt trời chiếu vào sống lưng trần trụi, phản chiếu ra ánh sáng mê người, dáng người Hàn Triều thật là ứng với câu "mặc quần áo nhìn gầy, cởi quần áo lại có thịt." Nhìn qua văn nhã không có tính công kích gì, trên thực tế chỉ có mình biết, giấu dưới bộ quần áo kia là cơ bắp rắn chắc giống như dã thú có thể bạo phát ra lực đạo.
Nghe được động tĩnh, Hàn Triều quay đầu lại thấy Thích Thất lộ ra cái đầu nho nhỏ từ cửa lều, ở đỉnh là một đầu tóc rối, đôi mắt phát quang nhìn mình chằm chằm không nhúc nhích, tầm mắt lửa nóng kia giống như muốn khoan một cái động trên người mình.
Cười khẽ, anh đi đến trước mặt Thích Thất, khom lưng duỗi tay xoa xoa đầu cô, thấp giọng nói: "Muốn nhìn buổi tối anh cho em nhìn đủ, hiện giờ rời giường ăn một chút, chúng ta phải xuất phát."
Nghe hiểu Hàn Triều ám chỉ, Thích Thất sắc mặt bạo hồng, như rùa đen rút lại vào trong lều không muốn đi ra, quá mất mặt...
Cuối cùng Thích Thất cũng không trở thành rùa đen, ngược lại biến thành cá bị một khối bánh kem chocolate của Hàn Triều dụ dỗ ra ngoài. Ăn xong bánh kem, cô cũng đã quên mất việc mất mặt, vui vẻ lên đường cùng Hàn Triều.
Phía trước là đàn chuột biến dị, mặt sau là núi lớn sụp xuống, hai bên vô luận bên nào họ cũng không cần nói đến, cho nên chỉ còn đi hướng bên cạnh, tiến vào nhánh núi của núi lớn, xuyên qua rừng rậm sẽ đến được địa giới tỉnh H.
Đây là một lối tắt thông đi tỉnh H, đám người Hàn Tiến xuất thân bộ đội đặc chủng, đi ngang qua rừng rậm đối với người khác thật khó khăn nhưng đối với bọn họ như một bữa ăn sáng. Lúc trước bọn họ sở dĩ lựa chọn đi đường vòng là do hai nguyên nhân chủ yếu, một là vấn đề con người, trong đội ngũ của họ còn người già phụ nữ trẻ con, một nguyên nhân khác là phàm là rừng rậm đều nhất định sẽ xuất hiện chướng khí.
Cái gọi là chướng khí là do động thực vật trong rừng hư thối sinh thành độc khí, là do thi thể động thực vật sau khi bị chết không người xử lý, hơn nữa do khí hậu nhiệt đới nóng ẩm mà hình thành.
Nhưng mà hai người Thích Thất không sợ, nếu có chướng khí xuất hiện, bọn họ còn có không gian của Hàn Triều để trốn vào.
"Nhớ trước đây đội ngũ lão tử mới khai trương, tổng cộng mới có mười mấy người, bảy tám khẩu súng..." Thích Thất nhặt từ trong bụi cỏ ra được một nhánh cây dài, vừa gõ gõ bụi cây phía trước, vừa ê ê a a xướng lên.
Trước khi xuyên tới đây, cô rất mê kinh kịch, trong cô nhi viện, viện trưởng đặc biệt thích nghe diễn, cô chịu ảnh hưởng của viện trưởng, từ nhỏ đã tai nghe mắt thấy hí khúc khắp nơi nên nghe nhiều thành thuộc, nhưng mà đi vào nơi này, ca nhạc kinh điển gì cô đừng mơ thấy mà được nghe.
Nghĩ nghĩ, Thích Thất không cấm cảm thấy mất mát, nơi này rốt cuộc không phải địa phương mà mình quen thuộc, có rất nhiều sự vật bất đồng với thứ mà cô biết, cô rất nhớ đến đám bạn nhỏ trong cô nhi viện, còn có viện trưởng thích nghe diễn kịch, mình đã chết đi, cũng không biết có còn ai cùng nghe diễn với viện trưởng không...
"Làm sao vậy? Mới vừa rồi còn ca hát rất vui vẻ, trong chớp mắt lại không cao hứng nữa?"
Đôi tay Hàn Triều nắm chặt, trên mặt nặn ra một nụ cười hài hước. Không biết bắt đầu từ khi nào, anh không thể chịu được khi thấy biểu tình như vậy trên mặt Thích Thất, cô dường như mông lung mà hoài niệm cái gì đó, làm cho cô ấy hoài niệm như vậy rốt cuộc là người nào?
Thích Thất thu hồi suy nghĩ, nhìn Hàn Triều lắc lắc đầu, lẩm bẩm nói: "Không có việc gì, em chính là... nhớ nhà, không biết còn có thể trở về hay không..."
Nói là nói như vậy, kỳ thật cô cũng biết trở về không được, sau khi chết lơ lửng phiêu bạt ở trên trời, cô đã tận mắt nhìn thấy thân thể của mình đã bị thiêu, sau đó di vật cũng bị đốt đi, chính là khi đó, quyển sách này đột nhiên bắn ra một đạo ánh sáng hút cô vào trong, chờ cô mở mắt lại đã tới nơi này, thân thể không có, sách cũng thiêu không còn, cô làm như thế nào mà trở về.
"Về nhà?" Trái tim Hàn Triều như bị hung hăng đâm một nhát, đối với lai lịch Thích Thất, anh trên thực tế sớm có suy đoán, ở vị trí này bao lâu, chuyện hiếm lạ kỳ quái gì cũng thấy được nhiều, có được ký ức đời trước, có thể đoán trước tương lai, có thể giao lưu nói chuyện với động vật, đủ loại kiểu dáng người anh đã từng gặp hay nghe nói qua, ngay từ đầu anh suy đoán Thích Thất có được năng lực đoán trước tương lai, nhưng không lâu sau đã bị anh phủ nhận, sau một thời gian ở chung, anh lại đoán, có khả năng nhất là Thích Thất có lẽ đến từ một thế giới song song khác, không biết vì nguyên nhân gì có thể thấy được một ít tiên cơ ở thế giới của anh, chỉ là, tựa hồ sự tình cũng không hoàn toàn phát triển theo hướng cô dự đoán...
Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày Thích Thất rời đi, cô đối với "gia đình" hoài niệm như thế, vậy có một ngày nào đó cô ấy có thể vứt bỏ mình đi hay không? Tuy rằng anh suy đoán trong lòng cô anh cũng chiếm một vị trí nhỏ, nhưng mà cô đối với anh kháng cự như vậy anh cũng vô cùng rõ ràng, lúc trước anh không thèm nghĩ, cố ý dung túng cho cô, cho rằng sớm muộn gì cô sẽ suy nghĩ kỹ lại, anh có rất nhiều thời gian để cô nháo, nhưng mà hiện tại thì sao? Cô đi vào thế giới này như thế nào anh không biết được, vậy làm sao có thể khống chế có một ngày cô sẽ vô thanh vô tức mà rời đi?
"Hàn...... Hàn tổng......" Trực giác của động vật nhỏ nói cho Thích Thất biết cô hiện tại rất nguy hiểm, phi thường nguy hiểm, biểu tình trên mặt Hàn Triều cô chưa từng thấy qua, mang theo một tia âm ngoan, một tia lãnh khốc, giống như một con thú hung ác muốn cắn nuốt cả con người cô.
Quay đầu một chút nhìn về phía Thích Thất, biểu tình trên mặt thu hồi lại, Hàn Triều đối diện với ánh mắt của Thích Thất, trở về bộ dáng giống y như lúc trước: "Làm sao vậy?"
Thích Thất lắc đầu: "Không...... Không có việc gì." Nhìn lầm rồi sao? Biểu tình Hàn tổng thật giống như lúc trước nha, là cô hoa mắt hay sao?