Mục lục
XUYÊN SÁCH VÀO MẠT THẾ ÔM ĐÙI NAM CHỦ MỖI NGÀY
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Bằng không kêu cái gì? Giống cậu kêu là "Triều thiếu" hay sao?" Hàn Triều trợn trắng mắt lên: "Tôi nói với cậu cái người lông còn chưa mọc này làm gì, nói cậu cũng không hiểu."

Đám người Triệu Tín lông đã mọc đủ thì hiểu rõ, thì ra là thế, mặc kệ là kim chủ và nhân tình, hay là "Hàn tổng" cái tên xưng hô này, hết thảy đều chỉ là vì hai chữ - "tình thú".

"Ai nói tôi nghe không hiểu, Thích Thất cũng bằng tuổi tôi, cô ấy như thế nào mà... Ưm... Ưm ưm..."

"Ăn cơm nhanh lên, nghe không nói, ngủ không nói, không biết sao?"

"Đúng rồi, con nít con nôi hỏi nhiều như vậy. Chuyện không nên hỏi đừng hỏi."

......

Cách bọn họ không xa Tiểu Đậu Tử hỏi ông: "Ông nội, công việc của Thất Thất tỷ tỷ không tốt sao? Vì sao bọn họ vừa nói tới công việc của chị ấy liền nhíu mày, còn nói Hàn Triều thúc thúc không phải thiệt tình đối với chị Thất Thất? Vì sao không phải thiệt tình?"

"Chị Thất Thất của cháu công việc rất tốt, là có người cố ý muốn chúng ta hiểu lầm chị ấy, Hàn Triều thúc thúc đối với chị Thất Thất của cháu cũng rất thiệt tình, là đám người Triệu Tín thúc thúc còn không nghĩ ra, đến khi bọn họ nghĩ ra thì sẽ không hiểu lầm nữa."

Sống tới tuổi này ông còn cái gì xem không rõ, cái người Văn Văn kia vừa thấy chính là không có việc gì đều tìm chuyện mà khêu lên, nói cái gì cũng đều lấy Thích Thất tiểu cô nương đánh đồng với những minh tinh không đứng đắn, muốn người khác cố ý hiểu lầm Thích Thất cũng là người như vậy, còn cái kia Bạch tiểu thư cũng không khác gì, làm mọi người cho rằng Hàn Triều thiếu gia đối với Thích Thất căn bản không có cảm tình gì, chỉ là quan hệ tiền tài. Muốn để ông già như ông nói, Hàn Triều thiếu gia nếu đối với tiểu cô nương Thích Thất gọi là không cảm tình, vậy trên thế giới đều không có ai có là người có cảm tình nữa.

......

"Thi Thi, cô cảm thấy Triều thiếu đối với Thích Thất thật sự không một chút cảm tình nào sao?"

Ở cái bàn nhỏ bên kia, đám người Bạch Thi Thi ăn xong cơm trưa, ngồi bên cạnh cái bàn nghỉ ngơi, thấy Hàn Tiến và Văn Văn đã rời đi, chỉ còn lại 2 người bọn họ, Lam Tiểu Điệp hỏi Bạch Thi Thi ngay.

Ánh mắt Bạch Thi Thi nhìn về phía xa, cô vừa mới nhìn đến Văn Văn hướng về phía Hàn Triều rời đi, không biết chỉ là trùng hợp hay là Văn Văn theo đuổi Hàn Tiến. Nghe Lam Tiểu Điệp hỏi, cô thu hồi ánh mắt, thất thần trả lời.

"Không biết, theo đạo lý thì không có, tình nhân bao dưỡng thôi, có mấy người sẽ đối với con mèo con chó mình nuôi mà thật sự có tình, còn không phải có chuyện sẽ vứt bỏ ngay hay sao."

Theo cô thấy, Hàn Triều rất sủng ái Thích Thất, nhưng như vậy giống như cảm tình đối với sủng vật của mình, không có việc gì thì còn yêu thích, nếu thật sự có chuyện, hoặc là tìm sủng vật khác, hoặc cũng có thể tùy thời vứt bỏ.

Nghe Bạch Thi Thi nói như vậy, tâm tư Lam Tiểu Điệp vừa động, tiến đến trước mặt Bạch Thi Thi, hỏi: "Thi Thi, cô cảm thấy Hàn Triều như thế nào? Nếu tôi theo đuổi anh ấy, có thể hay không?"

Cô nghĩ đến cô sẽ được Thi Thi ủng hộ, Thi Thi có ý với Hàn đội, Hàn đội đối với Thi Thi cũng thật tốt, nếu cô cùng em trai của Hàn đội ở bên nhau, không phải là có thể làm chị em dâu với Thi Thi hay sao, các cô còn có thể ở bên nhau.

Nghe vậy, Bạch Thi Thi nhìn hướng Lam Tiểu Điệp, trong đầu hiện lên rất nhiều ý niệm, cuối cùng nói: "Tôi cảm thấy có thể, Thích Thất kia là đẹp, nhưng thân phận cô ta, đem về nhà làm bạn gái có lẽ là không có khả năng, không phải có câu lâu ngày sinh tình sao, trong đội ngũ chúng ta, phụ nữ ngoài tôi và Hà Nhu chỉ còn có cô, cho nên cố lên! Không phải nói nữ truy nam cách tầng sa hay sao."

"Nữ truy nam cách tầng sa", có nghĩa là con gái theo đuổi con trai là chuyện rất dễ dàng, khoảng cách chỉ như một tấm màn mỏng.

Nếu Lam Tiểu Điệp và Hàn Triều ở bên nhau, vậy đối với việc cô tiến vào Hàn gia cũng có chỗ lợi. Nhiều ngày như vậy cô rốt cuộc đã biết, Hàn Tiến và Hàn Triều nguyên lai là người Hàn gia thành phố B.

Hàn gia, ngay cả chỉ là một người thường ở thành phố B, cô cũng nghe nói qua, đó chính là đỉnh cấp hào môn của quốc gia Z.

Muốn nói thế gia đại tộc ở quốc gia Z không ít, nhưng được xưng là đỉnh cấp thế gia lại chẳng có mấy nhà, bọn họ không có gia tộc nào mà không có trăm năm, thậm chí là mấy trăm năm truyền thừa.

Được Bạch Thi Thi khẳng định, Lam Tiểu Điệp đã yên lòng, cũng có tâm tư vui đùa, hướng về phía Bạch Thi Thi nói: "Hà Nhu còn chưa nói, cô ấy đã có Ngô Hoa, còn cô? Còn dám nói cùng Hàn đội không có gì."

"Tiểu Điệp, cô không cần nói bậy, tôi và Hàn đại ca không có gì." Bạch Thi Thi mặt đỏ lên giải thích, cô cảm giác Hàn Tiến đối với cô có tâm tư, nhưng rốt cuộc anh cũng chưa nói gì, chính mình cứ vội vàng như vậy thật không sáng suốt.

"Phải không? Cùng anh không có gì?" Không biết khi nào, Hàn Tiến đã trở lại, nhìn chằm chằm Bạch Thi Thi, cũng không biết anh nghe được đối thoại của các cô được nhiều hay ít.

Bạch Thi Thi cúi đầu không nói, Lam Tiểu Điệp nhìn xem bên này, nhìn nhìn lại bên kia, đôi mắt xoay chuyển: "Không nói chuyện với hai người nữa, tôi cái bóng đèn này nên thức thời tránh đi, các người chậm rãi nói chuyện, đem chuyện "không có gì" nói cho rõ ràng đi. Ha ha..."

Thấy Lam Tiểu Điệp như vậy liền đi, Bạch Thi Thi có chút khẩn trương, đứng lên muốn đuổi theo, lại bị Hàn Tiến giữ chặt: "Chúng ta nói chuyện."

"Nói...... Nói chuyện gì? Đừng nghe Tiểu Điệp, cô ấy nói bậy." Bạch Thi Thi có điểm không yên lòng, cô không biết đối thoại của mình và Lam Tiểu Điệp đã bị Hàn Tiến nghe được bao nhiêu, đối với cô không có chỗ tốt gì, trong quan hệ nam nữ ai chủ động sẽ thua, đạo lý này cô còn hiểu.

"À? Phải không? Anh cảm thấy Tiểu Điệp nói rất đúng." Hàn Tiến nhìn đến dáng vẻ khẩn trương của cô cười khẽ, buông xuống dáng vẻ bắt ép mà đứng đối diện với cô.

Bạch Thi Thi không nói, đầu sắp thấp đến trên mặt đất, hiện tại cô càng nói càng sai, còn không bằng không nói gì cả.

Hàn Tiến xem cô không nói lời nào chỉ cúi đầu, chợt nghiêm túc lên, nói: "Bạch Thi Thi, con người của anh không thích giấu diếm, anh thích em, tin tưởng em cũng có thể cảm giác đến, như vậy em muốn ở bên anh không?"

Nghe được Hàn Tiến nói Bạch Thi Thi có điểm kinh ngạc, cô biết Hàn Tiến có ý ít nhiều với cô, nhưng cho rằng Hàn Tiến còn một đoạn thời gian nữa mới thổ lộ, không nghĩ hiện tại anh lại nói ra.

Kỳ thật trong nguyên văn Hàn Tiến là có ý với Bạch Thi Thi, nhưng cũng không biểu hiện ra nhanh như vậy, người nhiệt liệt theo đuổi Bạch Thi Thi vẫn là Hàn Triều, Hàn Tiến một phần không xác định tâm tư của Bạch Thi Thi, phần khác ngại chuyện Hàn Triều theo đuổi Bạch Thi Thi ai cũng biết nên anh không tiện thổ lộ, cho nên vẫn luôn chậm một bước, chờ sau khi Hàn Triều và Bạch Thi Thi ở bên nhau, Bạch Thi Thi mới biết được tâm tư của anh, sau đó vẫn luôn không ngừng lắc lư giữa Hàn Triều Hàn Tiến, cho nên mới có chuyện Thích Thất xem tiểu thuyết vẫn luôn không hiểu rốt cuộc ai là nam chủ ai là nam phụ.

Hiện giờ không có Hàn Triều gia nhập, cũng không biết bọn họ hai người lại sẽ va chạm ra tia lửa gì.

"Anh...... Anh nghiêm túc sao?" Bạch Thi Thi ngẩng đầu, nhu tình như nước nhìn Hàn Tiến.

Hàn Tiến lui ra phía sau một bước, nghiêm mình cúi chào, nghiêm túc nói: "Bạch Thi Thi tiểu thư, một lần nữa giới thiệu một chút, tôi, Hàn Tiến, nam, 29 tuổi, đương nhiệm đội trưởng trung đội bộ đội đặc chủng thành phố B, quân hàm thiếu tá. Tôi lấy danh nghĩa thiếu tá thề, lời tôi nói là nghiêm túc."

Đối mặt với Hàn Tiến đứng nghiêm trước mặt mình, lần này Bạch Thi Thi thật sự không bình tĩnh, cô biết Hàn Tiến có bối cảnh, nhưng một phú nhị đại có bối cảnh so với một phú nhị đại vừa có năng lực vừa có bối cảnh là hoàn toàn không giống nhau, trách không được cô cảm giác đám người Triệu Tín đối với Hàn Tiến không bình thường, Hàn Tiến hạ mệnh lệnh cho dù họ bất mãn cũng sẽ phục tùng, nguyên lai họ là quân đội.

Hiện tại người thiếu tá có bối cảnh này thổ lộ với mình, Bạch Thi Thi kích động không biết nói cái gì cho hay, chỉ có thể liếc mắt đưa tình nhìn Hàn Tiến.

Hàn Tiến nhìn bộ dáng Bạch Thi Thi, nghĩ lầm cô là đang ngượng ngùng, lại nói: "Em đồng ý ở bên anh không? Đương nhiên chính thức báo cáo phải cờ chúng ta trở về thành phố B mới làm được. Hiện tại, nếu em đồng ý với anh thì gật đầu, không thì lắc đầu."

Bạch Thi Thi ngượng ngùng liếc Hàn Tiến một cái, gục đầu xuống, nhẹ nhàng gật.

"Vậy là em đồng ý rồi, Thi Thi, anh rất cao hứng."

Nói là nói như vậy, trên thực tế Hàn Tiến đã sớm biết Bạch Thi Thi sẽ đồng ý, cô và Lam Tiểu Điệp đối thoại, anh một chữ nghe cũng không sót, đối với chuyện Lam Tiểu Điệp muốn truy Hàn Triều anh không có ý kiến gì, nhưng thông qua câu chuyện của họ, anh biết Bạch Thi Thi cũng có ý với mình, cho nên mới có thể quyết tâm đứng ra thổ lộ.

Loại người kiêu ngạo như Hàn Tiến này, không xác định tâm ý đối phương tuyệt đối sẽ không thổ lộ trước, bởi vì rốt cuộc nếu đối phương cự tuyệt, bọn họ sẽ thật không còn mặt mũi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK