Mục lục
XUYÊN SÁCH VÀO MẠT THẾ ÔM ĐÙI NAM CHỦ MỖI NGÀY
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây là một con thây ma cấp ba biến dị tinh thần, từ khi nó thăng cấp ba đến nay chưa từng gặp qua đối thủ, cho dù là thây ma hay dị năng giả trước mặt nó cũng chỉ có thể thúc thủ chịu trói, hôm nay bị ăn một cái mệt lớn như vậy, nó thật phẫn nộ, "rống rống" kêu lên, hướng tinh thần lực công kích về hướng Hàn Triều.

Hàn Triều vừa mới tiêu hao hơn phân nửa dị năng đi công kích mấy con thây ma kia, kết quả chỉ có thể làm nó bị thương, mắt thấy nó công kích tinh thần lực đến đây, anh lại uống vào một ngụm to nước Thích Thất đưa, cảm giác được dị năng nhanh chóng khôi phục, tinh thần lực ngưng hóa lại, ngăn trở công kích của con thây ma cấp ba.

Thây ma cấp ba một kích không thành, gấp đến độ dậm chân tại chỗ, "rống rống" kêu hai tiếng, lại ngưng kết tinh thần lực chuẩn bị lần nữa công kích hướng Hàn Triều, đáng tiếc động tác của nó chậm một bước, làm Hàn Triều vừa khôi phục được dị năng nhanh chân hơn, ngưng hóa tinh thần lực thành công kích tới nó, sau đó bao bọc lấy tinh hạch của nó, thu vào không gian.

Mất đi tinh hạch, thây ma cấp ba cứ như vậy vô thanh vô tức bị Hàn Triều giết chết, không kinh động bất cứ kẻ nào, mà mất đi khống chế của thây ma cấp ba, mấy con thây ma cấp hai cũng trong nháy mắt không có kết cấu, rất mau bị dị năng giả khống chế giết đi.

Ngay khi bọn họ tiêu diệt thây ma còn lại, rốt cuộc có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong chỗ đóng quân chợt truyền đến "bang" một tiếng súng vang.

Đám người Hàn Triều rõ ràng tiếng súng này là từ chỗ bọn họ, vì thế không kịp nói cái gì, sôi nổi chạy trở về, khi còn một khoảng cách đến chỗ xe buýt nơi đám Thích Thất đang đợi, bọn họ đã thấy xa xa Chu Đại Sơn trong tay còn chưa buông súng, phía sau là Bạch Thi Thi ngã ngồi trên mặt đất, bên cạnh còn có mấy thi thể người sống sót bị thây ma cắn thương.

Đám người Thích Thất nghe được tiếng súng cũng từ xe buýt chạy tới, nhìn thấy bọn Hàn Triều, theo chân bọn họ, người các đội ngũ khác cũng đuổi tới, nhìn thấy một màn trước mắt, trong lòng mọi người đều dị thường phức tạp, ai nấy cũng biết bị thây ma cắn thương sẽ biến thành thây ma.

Bọn họ đem người bị thây ma cắn tập trung lại, ấn theo cách làm trước giờ của họ, gặp được loại tình huống này sẽ vứt bỏ người bị thây ma làm bị thương, mặc kệ bọn họ khi nào sẽ biến thây ma, tóm lại, vì an toàn của đội ngũ, họ đều không thể ở chung được nữa.

Chu Đại Sơn buông súng trong tay, lấy ra trang bị trên người xuống, cũng muốn đi theo đám người bị cắn, không ngờ bị Vương Tiểu Lợi tay mắt lanh lẹ bắt lấy: "Đại Sơn ca, sao anh lại đi."

"Tiểu Lợi, về sau tôi không thể cùng đi với các người, ai, thật xui xẻo, mới vừa đánh chết thây ma lại bị chậm một bước, bị nó bắt một phen." Chu Đại Sơn đưa cánh tay chỗ bị thây ma cào trầy da, ra vẻ nhẹ nhàng nói với Vương Tiểu Lợi.

"Tại sao lại như vậy? Rõ ràng thây ma đã chết, anh rõ ràng đánh chết nó!" Vương Tiểu Lợi không tiếp thu được, cậu không tiếp thu được chiến hữu vẫn luôn kề vai chiến đấu chỉ vì một miệng vết thương nho nhỏ như vậy sẽ chết đi biến thành thây ma. Bỗng nhiên, cậu như nhớ tới cái gì, xoay người chạy đến chỗ Bạch Thi Thi đang được Hàn Tiến ôm vào trong ngực an ủi, kéo cô ra, chỉ trích: "Đều là cô! Nếu không phải là cô, Đại Sơn ca sẽ không bị thây ma làm bị thương! Đều là cô!"

Bị chỉ trích, Bạch Thi Thi chỉ biết lắc đầu giải thích, nước mắt không ngừng rơi xuống: "Tôi không biết, tôi không nghĩ gì hết, tôi chỉ là muốn đi hỗ trợ, Hàn đại ca, em thật sự không biết, em không phải cố ý."

Khi thây ma đến, đám người Thích Thất vẫn luôn chờ bên xe buýt, chỉ chốc lát sau, Chu Đại Sơn mang ba người Bạch Thi Thi lại đây, đợi không lâu, bọn họ xa xa nhìn thấy thây ma chạy đến nơi đóng quân thì bắt đầu lo lắng cho mọi người đang chiến đấu phía trước. Sau lại nghe được phía trước truyền đến tin tức nói thây ma căn bản đã bị khống chế, họ còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, lúc đó phát hiện Bạch Thi Thi không biết khi nào đã biến mất, vốn dĩ Vương Tiểu Lợi muốn đi tìm cô nhưng bị Chu Đại Sơn ngăn lại, nói rằng anh không có dị năng, nơi này còn nhiều người cần được Vương Tiểu Lợi có dị năng bảo vệ, cho nên Chu Đại Sơn đi tìm Bạch Thi Thi. Khi anh đi, Thích Thất đề nghị Chu Đại Sơn mang theo súng, súng vẫn luôn để ở chỗ ngồi trên xe buýt, không dễ dàng lấy ra, một lý do là tiếng súng sẽ đưa thây ma tới, một lý do khác là tiểu đội Hàn Tiến đi đến thành phố C chấp hành nhiệm vụ mang theo quá ít vũ khí, căn bản không đủ để bọn họ mang ra sử dụng, Chu Đại Sơn cầm súng đi tìm Bạch Thi Thi vẫn chưa trở về, cho đến khi tiếng súng vang lên, Vương Tiểu Lợi nghe ra tiếng súng là của Chu Đại Sơn, bọn họ mới chạy tới.

Hàn Tiến kéo Bạch Thi Thi không ngừng khóc thút thít, trấn an cô, nói với Vương Tiểu Lợi vẫn đang kích động không thôi: "Tiểu Lợi, cậu bình tĩnh một chút, Thi Thi cũng không nghĩ gì, cô ấy chỉ là muốn đi hỗ trợ."

"Cô ta có thể hỗ trợ cái gì? Cô ta có thể đơn độc đánh chết thây ma hay là dị năng mạnh đến nỗi có thể trực tiếp mạt sát thây ma? Không gây thêm phiền toái là đã tốt!" Hỗ trợ! Bọn họ cũng phải tin mới được, trước đây khi đội ngũ đụng tới thây ma có khi nào cô ta tới hỗ trợ, người khác kiêng kị Hàn Tiến là đội trưởng, khó mà dám nói gì với anh ta, nhưng còn Triều Hổ không kiêng kị gì, anh chỉ nhận thiếu gia nhà anh thôi.

"Ô ô... Em thật sự không phải cố ý, Hàn đại ca." Bạch Thi Thi nghe Triều Hổ nói, ngầm nghiến răng nghiến lợi, cái này Triều Hổ cũng dám cãi lại chủ tử, chờ tới khi cô vào Hàn gia, xem cô thu thập anh ta như thế nào.

Bạch Thi Thi từ lúc đầu đã cho rằng Triều Hổ là người phục vụ ở Hàn gia, cô chưa bao giờ nghĩ tới vì sao Triều Hổ luôn gọi Hàn Triều là thiếu gia, mà kêu Hàn Tiến là Hàn đội.

"Triều Hổ, anh bớt tranh cãi đi, Thi Thi đã nói không phải cố ý." Hàn Tiến rõ ràng thiên vị Bạch Thi Thi, ngay cả đồng đội vì Bạch Thi Thi bị thây ma cắn đến biến thành thây ma, anh cũng không cho người khác nói cô một câu.

Đối với cách làm Hàn Tiến, mọi người sớm đã đoán trước, cũng lười đến cãi cọ, hiện tại đồng đội của họ sắp phải biến thành thây ma, bọn họ còn tâm tình gì để ý cái khác.

Mọi người lưu luyến Chu Đại Sơn không rời, đưa lưng về phía mọi người, Thích Thất lặng lẽ kéo tay áo Hàn Triều, thấp giọng nói với anh: "Anh có thể lưu lại Đại Sơn ca được không? Bị thây ma cắn không nhất định sẽ bị biến thành thây ma, có thể có cơ hội vượt qua mà biến thành dị năng giả, huống chi miệng vết thương của Đại Sơn ca quá nhỏ, cơ hội càng lớn hơn nữa."

Hàn Triều nghe vậy, nhìn về phía Thích Thất, trong mắt tinh quang chợt lóe: "Em nói là thật sự?"

"Phải, tuy rằng cơ hội chỉ là một phần ngàn, cũng còn phải xem ý chí người đó mạnh hay yếu, nhưng như thế nào cũng nên thử một lần, không thì Đại Sơn ca thật sự chỉ còn một đường chết."

Vì thế, Hàn Triều ra mặt yêu cầu lưu lại Chu Đại Sơn, đương nhiên chuyện này khiến cho các đội ngũ khác kịch liệt phản đối, nhưng Hàn Triều tỏ ra anh sẽ toàn quyền phụ trách chuyện này, hơn nữa anh đã trói lại Chu Đại Sơn, một khi Chu Đại Sơn biến thành thây ma, Hàn Triều sẽ thân thủ giải quyết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK