Hàn Oánh Oánh thấy có người ra tới, né người sang một bên, ngang ngược nói: "Mẹ, sao mẹ lại nấu cơm? Bạch Thi Thi đâu? Có phải lại đi căn cứ hay không?"
"Bé nha, con lại không phải không biết người phụ nữ kia, cả ngày ra vẻ bị người khi dễ, vừa rồi đại ca con trở về thấy cô ta quét nhà, cô ta lại lộ ra vẻ mặt kia, đại ca con liền dẫn cô ta đi." Trần Lệ bĩu môi, nửa oán trách nửa trấn an, kéo Hàn Oánh Oánh ngồi xuống, lấy một cây quạt, quạt lấy quạt để cho Hàn Oánh Oánh.
Gió mát thổi tới, hỏa khí trong lòng Hàn Oánh Oánh tiêu đi một chút, oán giận nói: "Đại ca thật là, rõ ràng biết thím Trần đã nghỉ, trong nhà không ai làm việc còn mang Bạch Thi Thi đi. Còn Bạch Thi Thi kia, chính mình không muốn làm việc nhà thì đừng để em trai mình mang Lam Tiểu Điệp đi, Lam Tiểu Điệp đi rồi, việc nhà cô ta không làm thì muốn cho ai làm, muốn chúng ta hầu hạ cô ta sao!"
Nói đến chuyện này, Trần Lệ cũng đầy bực tức. Vốn dĩ khi Lam Tiểu Điệp ở đây, việc nhà nấu cơm đều có người làm tốt, nhưng cố tình một tháng trước, Bạch Thi Thi phát điên cái gì, trong một lần ra ngoài làm nhiệm vụ với Hàn Tiến lại một hai phải để Lam Tiểu Điệp rời đi, còn muốn em trai mình tới đây dẫn Lam Tiểu Điệp về Bạch gia. Được, đi thì đi, Lam Tiểu Điệp rốt cuộc không có quan hệ gì với Hàn gia, họ cũng không thể ngăn trở. Qua hơn mười ngày, Bạch Thi Thi trở lại, họ nghĩ thầm lúc này cũng nên đem Lam Tiểu Điệp trở về, vậy mà, đợi hơn mười ngày, chờ tới kết quả là Lam Tiểu Điệp thế nhưng lại mất tích, sinh hoạt của hai mẹ con muốn trở về như trước thật hoàn toàn vô vọng.
Họ thật ra cũng muốn tìm một người hầu, nhưng mà mặc dù là lấy của Hàn Triều không ít vật tư, đối với nhu cầu sinh hoạt của Hàn gia vẫn là thu không đủ chi, Hàn gia vẫn như cũ không giàu có, tìm người hầu mới, lão gia tuyệt đối sẽ không đồng ý, hai mẹ con đành phải áp bức Bạch Thi Thi, kêu cô ta phải tiếp nhận việc nhà, đáng tiếc Bạch Thi Thi quá mức khó chơi, việc nhà không làm, lại bảo Hàn Tiến cho cô ta vào tiểu đội dị năng giả ở căn cứ, đi công tác ở đó. Mọi việc nhà lại phải đổ lên đầu hai mẹ con, họ cũng muốn đi ra ngoài vào các tiểu đội, nhưng rất tiếc hai người là người thường, không ai muốn họ cả.
Hàn Oánh Oánh oán giận xong, lại nghĩ tới nơi ở Hàn Triều có máy điều hòa mát rượi, khó hiểu hỏi: "Mẹ, gia gia và ba rốt cuộc là nghĩ như thế nào? Vì sao không kêu Hàn Triều trở về? Mẹ cũng không biết đâu, hiện tại ở tòa nhà Triều gia không khác gì với trước mạt thế, người hầu rất nhiều còn chưa nói, máy điều hòa thổi vi vu, không sợ tốn điện chút nào, mẹ nói, căn cứ sao lại cung cấp điện liên tục cho Triều gia như vậy? Điện không phải là đóng mở theo chu kỳ và địa điểm hay sao!" Thiết bị điện ở căn cứ là thiếu thốn, những thế gia cũng không phải vô điều kiện vô hạn lượng mà mở điện, mà phải tốn không ít tinh hạch tích phân để mua, mặc dù như vậy, cũng không phải muốn mua là có thể mua được.
Trần Lệ thở dài, nhìn con gái đã 30 tuổi vẫn còn thiên chân, con trai con gái là sinh đôi, con trai từ khi sinh ra đã bị Hàn lão gia ôm đến bên người, tự mình nuôi nấng dạy dỗ, tuy nói mọi người đều ở chung một chỗ, nhưng con trai lại không thân với mình, bên mình chỉ có con gái, bà liền đem tình yêu của hai đứa nhỏ đều đặt trên người con gái, kết quả dưỡng con gái thành tính tình như vậy, nếu như là trước mạt thế, tính tình này cũng không có gì, nhưng hiện tại... Lại thở dài, Trần Lệ lắc đầu: "Bé nha, gia gia và ba con trong lòng nghĩ như thế nào, chúng ta mặc kệ, chỉ cần con nhớ kỹ Hàn Triều hiện tại và quá khứ là không giống nhau, con đi Triều gia ngàn vạn không thể chọc cậu ta tức giận, biết không? Gia gia bọn họ muốn hỏi chuyện Hàn Triều từ con, con cũng không cần nói cho bọn họ biết, con thích đi Triều gia như vậy, vậy cứ đi đi."
Hàn lão gia từ trước đến nay không thích cô cháu gái này, Hàn Thụy và Hàn Tiến cũng căn bản không trông cậy được, lúc trước còn có thể dựa vào Trần gia bên nhà bà gây chút áp lực cho họ, nhưng hiện tại Trần gia và Hàn gia nhìn thấy nhau liền như muốn đấu võ đài, ai còn sẽ đối xử tử tế với mẹ con bà. Hàn Triều tuy nói đã hố Hàn gia, nhưng lúc trước cậu ta đối với người Hàn gia đều cực kỳ tốt, ngay cả hiện tại, con gái nhiều lần tới nhà cũng được chiêu đãi ăn ngon uống tốt. Nhớ lại lúc trước bà có đi tham dự những khóa tâm lý học, có giảng qua những trường hợp khá giống Hàn Triều. Hàn Triều sau khi Triều lão gia chết đã điên cuồng đả kích những người hại chết ông mình, còn có Hàn gia đối xử không tốt với Hàn Triều nhưng Hàn Triều vẫn như cũ đối với Hàn gia ta cần ta cứ lấy, từ đó có thể thấy được cậu ta đối với thân nhân thật cố chấp, khát cầu. Hàn lão gia cũng không phải là nhìn trúng điểm này mới dám đối với Hàn Triều như thế hay sao! Bởi vì bọn họ đều rõ ràng, chỉ cần trên người bọn họ cùng chảy một dòng máu với cậu ta, chỉ cần bọn họ phóng ra một chút thân tình, Hàn Triều sẽ vô điều kiện mà đối tốt với họ, vì bọn họ bán mạng.
Bà muốn Hàn Oánh Oánh liên lạc nhiều hơn với Hàn Triều, muốn Hàn Triều trở thành bảo hộ cho Hàn Oánh Oánh, chỉ cần Hàn Triều để Hàn Oánh Oánh dưới tay bảo hộ, như vậy với năng lực của Hàn Triều, Hàn Oánh Oánh sẽ không có nguy hiểm, vừa vặn tính cách Hàn Oánh Oánh cũng là Hàn Triều dễ dàng tiếp nhận, rốt cuộc đối với người tâm lý âm u, bọn họ khát vọng nhất còn không phải là người ngây thơ thiên chân hay sao.
Trần Lệ tính toán cho Hàn Oánh Oánh thật tốt, bà cũng đích xác nhìn ra tâm lý cố chấp của Hàn Triều. Đáng tiếc, làm mười năm tổng tài của Triều thị, cậu thanh niên khát vọng thân tình đã trở thành người đàn ông máu lạnh cùng lãnh đạm, Hàn Triều làm sao lại động tâm với giả ý thân tình này. Từ lúc Triều lão gia qua đời, Hàn Triều đã đối với mọi người Hàn gia cũng không thèm để ý, chuyện Hàn gia ta cần ta cứ lấy cũng bất quá do Hàn Triều không thèm để ý chút tiền đó, nhưng cũng chỉ là như vậy thôi, mười năm chơi trò thân tình với Hàn gia cũng đã nhàm chán, nhằm lúc không biết đại nạn mạt thế đến, Hàn Triều còn đang xoa tay hầm hè tìm một trò chơi mới, lại không nghĩ rằng, anh nghênh đón được một tia sáng duy nhất của cuộc đời anh, hoàn toàn chỉ thuộc về anh, cũng chỉ nhìn thấy được tinh quang của anh, đúng vậy, anh thật cố chấp, nhưng hiện giờ cố chấp chỉ vì cô ấy mà tồn tại mà thôi.
......
Hàn Oánh Oánh và Bạch Thi Thi đã đến, tựa như đánh vỡ hàng rào cách trở Hàn Triều và Thích Thất với bên ngoài, từ đây về sau mỗi ngày đều có nhiều người khác nhau tới cửa muốn gặp. Các thế gia nịnh bợ Triều gia, muốn cùng Triều gia hợp tác, tóm lại, không dứt phiền toái liên tực kéo đến. Hiện tại ngồi ở phòng khách ngồi nói chuyện cùng thiếu chủ Đường gia Đường Tố, Hàn Triều lại một bên thả ra tinh thần lực tìm kiếm nguồn ánh sáng của anh.
Thích Thất không thích nói chuyện xã giao với người khác, cùng Hàn Triều gặp vài người, sau đó không bao giờ chịu gặp khách nữa, mà anh cũng không ép, tùy cô tự do sinh hoạt trong trang viên. Hôm nay thời tiết không tồi, Thích Thất cùng thím Nguyên thím Tân đem con sói con ra tắm rửa, con sói nghịch ngợm hay làm dơ lông của mình, cũng may Thích Thất là hệ thủy, phát ra một cái thủy cầu, con sói con đã bị làm ướt, mấy người xúm lại rửa lông cho nó, kết quả không cẩn thận đã bị sói con lắc người bắn nước tung tóe. Mấy người cười vui vẻ, Hàn Triều nghĩ tới, đây có phải chính là năm tháng an nhàn hạnh phúc hay không...
"...... Trước mắt nhà của chúng ta nghiên cứu thành quả là như vậy, Triều thiếu nếu có hứng thú tùy thời có thể tới viện nghiên cứu tham quan...... Còn chuyện kia, cũng hy vọng Triều thiếu có thể suy xét." Khuôn mặt Đường Tố hiện lên một tia cấp bách, Hàn Triều trở về Triều gia hơn mười ngày, cũng đủ để bọn họ điều tra ra được nhiều chuyện rõ ràng, Hàn Triều đích xác có vật tư có vũ khí, vật tư Canh Thịnh không biết từ đâu ra, gia nhân Triều gia đồ ăn vũ khí đột nhiên tăng vọt, tất cả đều chứng minh điểm này, mà quan hệ hợp tác của anh ta với Lương Tử Hùng cũng thật là tồn tại.
Ở mạt thế, có vật tư có thực lực chính là lão đại, bọn họ Đường gia đã sớm thấy rõ điểm này, cho nên khi các đại thế gia tìm kiếm nuôi dưỡng thế lực, Đường gia cũng chỉ thủ ở viện nghiên cứu điên cuồng thí nghiệm nghiên cứu, đóng cửa từ chối tiếp khách, sở dĩ lần này tới muốn gặp Hàn Triều là do theo tin tức hỏi được, đám người Lương Tử Hùng khi thu dầu mỏ ở nhà máy hóa chất có tiêu diệt một con thây ma cấp năm, như vậy sẽ có tinh hạch cấp năm, Lương Tử Hùng và Hàn Triều có quan hệ hợp tác, Đường gia muốn thông qua Hàn Triều thương lượng với Lương Tử Hùng mua lại tinh hạch này, vì nó có ý nghĩa phi thường cho nghiên cứu của họ.
Hàn Triều thu lại ôn nhu trong mắt, quay sang cười cười xin lỗi Đường Tố: "Chuyện này chỉ sợ tôi không giúp được gì, trước chưa đề cập tới Lương Tử Hùng có chịu bỏ thứ yêu thích hay không, mà tinh hạch cấp năm này có còn hay không mới là chính yếu, khả năng tin tức từ thành phố Y còn chưa truyền tới chỗ chúng ta, kỳ thật mấy tháng trước Lương Tử Hùng đã là dị năng giả cấp bốn, anh cũng biết, dị năng giả bậc cao nâng cấp rất khó, tinh hạch cấp cao lại càng khó tìm, nếu tôi là Lương Tử Hùng, chỉ sợ tôi cũng sẽ không muốn bỏ tinh hạch cấp cao như vậy."
"Cái gì? Lương Tử Hùng mấy tháng trước đã là dị năng giả cấp bốn?" Đường Tố khiếp sợ, sau đó suy sụp ngồi ở sô pha, nếu Lương Tử Hùng là dị năng giả cấp bốn, vậy trăm phần trăm là anh ta sẽ không muốn bỏ tinh hạch. Không nghĩ tới thăng cấp tới cấp bốn khó khăn như vậy mà Lương Tử Hùng đã ở cấp này vào mấy tháng trước, trách không được Hàn Triều không tìm ai ở thành phố B hợp tác mà cố tình tìm xa tận thành phố Y. Đường Tố cười khổ, đứng dậy cáo từ Hàn Triều, nếu không có được tinh hạch cấp năm, anh cũng không cần ở chỗ này ra vẻ tươi cười với Hàn Triều.
Đường Tố đi rồi, Hàn Triều lấy tinh hạch cấp năm từ nhà máy hóa chất ra nghiền ngẫm, nếu tinh thần lực của anh không thăng cấp thật mau, có lẽ anh cũng thật sự bị Đường Tố lừa, cái gì mà tinh hạch cấp năm có ý nghĩa trọng đại với việc nghiên cứu của bọn họ, giải thích thế chỉ là để lừa mua tinh hạch cho anh ta tự thăng cấp mà thôi. Hàn Triều thật đúng là không nghĩ tới, dị năng Đường Tố thế mà đã lên tới cấp cao cấp bốn, rõ ràng anh ta mới lên được cấp bốn không bao lâu, xem ra viện nghiên cứu cũng không vô dụng như bọn họ muốn biểu hiện ra ngoài như thế.
Hàn Triều trầm tư một lát rồi bỏ qua việc này. Thích Thất tắm rửa cho sói con xong đã quay lại, Hàn Triều đi đến chỗ cô, chuyện người khác anh lười đến quản, hiện tại có chuyện càng quan trọng hơn...
"Thất Thất, quần áo em ướt rồi, để anh giúp em thay......"
"Không cần." Để anh ấy thay, cô hôm nay cũng đừng tưởng bước ra được khỏi phòng. Cô đi mau hai bước, "đang!" đóng cửa phòng lại, nhốt Hàn Triều ở bên ngoài. Hàn Triều cong môi cười cười, từ không gian móc ra chìa khóa dự phòng, đang muốn mở cửa, thím Nguyên đã chạy tới: "Thiếu gia, thiếu gia......"
Hàn Triều ngừng động tác, nhíu mày nhìn về phía thím Nguyên: "Tôi ở đây..." Nhìn thấy thím Nguyên đang thật hoảng loạn, Hàn Triều hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Thiếu gia, Triều...... Triều Hổ thiếu gia đã xảy ra chuyện......"