Từ lúc ở căn cứ thành phố C ra tới giờ vẫn luôn là cô nấu cơm, nguyên nhân chủ yếu là do Vương Tiểu Lợi miệng rộng ban tặng.
Vương Tiểu Lợi ăn đồ ăn Thích Thất nấu xong thật phi thường kinh ngạc, đi rao khắp nơi rằng tay nghề của cô chỉ trên trời mới có, cho nên một đám đại lão gia đều chờ mong muốn thử.
Bọn họ từ khi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ đến giờ đã không chính thức được ăn một bữa cơm bình thường, ngay từ đầu là ăn đồ ăn binh đội, sau đó mạt thế đến, bị nhốt ở thành phố C đồ ăn quân đội cũng ăn sạch, từ đó chỉ ăn thức ăn nhanh, bánh mì, bánh quy, bọn họ cũng không có gì khác để chọn.
Thật vất vả ở căn cứ thành phố C có thể ăn tới đồ ăn nóng hầm hập, mà nhà ăn làm đồ ăn so với cơm cho heo ăn còn khó ăn hơn.
Để bọn họ chính mình làm? Chính bọn họ làm còn không bằng cơm heo! Hiện tại thật tốt, một cô nương tay nghể siêu đẳng có sẵn ở đây, sao không lợi dụng?
Thích Thất đối với chuyện này cũng không có gì bất mãn, cô vốn dĩ chính là đầu bếp, nấu cơm không chỉ là chức nghiệp mà còn là niềm đam mê, huống chi tự mình nấu cơm liền có thể muốn ăn cái gì thì làm cái đó, bánh quy bánh mì đương nhiên ăn cũng ngon, nhưng mà ăn nhiều sẽ ngán, chỉ là...
Đó là buổi sáng đầu tiên khi bọn họ ở trong thôn, Thích Thất đầu đầy cảm thán thây ma sắp thăng cấp, vừa rời giường chuẩn bị nấu cơm cho cả đoàn.
Vừa mới thay quần áo còn chưa kịp ra tới cửa đã bị một thanh âm âm u gọi lại: "Sớm như vậy muốn đi đâu?"
"A? Đánh thức anh à? Em định đi làm bữa sáng, bên ngoài trời còn mưa, đội ngũ hẳn là chưa đi tiếp được. Anh ngủ nữa đi, trời còn sớm." Thích Thất thấy Hàn Triều tỉnh, trở lại mép giường nhỏ giọng nói.
"Em sáng sớm bỏ anh lại đây, mục đích chính là đi giúp đám người không liên quan kia làm bữa sáng?" Thanh âm càng thêm trầm thấp.
"Không liên quan? Sao có thể! Đều là người trong đội ngũ, huống hồ còn có đại ca của anh, như thế nào lại không liên quan." Sinh vật đơn tế bào Thích Thất như cũ không nhận thấy được người trước mặt khó chịu, lo chính mình nói ra.
"Anh nói không liên quan chính là không liên quan, vì người không liên quan đánh thức anh, em nói anh nên phạt em như thế nào? Hả?"
"......" Khó chịu khi rời giường? Hàn tổng thế mà lại có tính khó chịu khi rời giường!
May mà Hàn Triều không biết cô nghĩ thế nào, nếu không thế nào cũng phải hộc máu cả ba thước.
Nhưng điểm này cũng không trì hoãn động tác của Hàn Triều, sẵn Thích Thất còn đang thất thần, anh dùng một chút lực kéo cô lại giường, cho đến khi Thích Thất chịu không nổi rầm rì xin tha, lại đáp ứng chịu cắt đất đền tiền, mới được Hàn Triều thỏa mãn mà tha cô ra.
Nhìn Thích Thất ngủ say, Hàn Triều lộ ra nụ cười, nói anh keo kiệt cũng được, nói anh chiếm hữu dục mạnh cũng thế, tóm lại, kêu anh cống hiến ra Thích Thất anh thật không vui, một đám đàn ông từ đâu mà làm ra vẻ như vậy, cái gì mà không thể ăn, làm gì tới bá chiếm Thất Thất của anh, mà cố tình cái người phụ nữ ngốc nghếch này, mệt chết mệt sống bị họ áp bức cũng không biết phản kháng sao? Đã hai ngày nấu cơm cho bọn họ, cô cũng không còn thời gian phản ứng tới mình, trước kia cô ríu rít bên mình thì thấy thật không kiên nhẫn, hiện giờ mới biết được không có cô ấy bên cạnh nhốn nháo, mình không phải không kiên nhẫn mà là cực kỳ phẫn nộ, chỉ hận không cột được cô ấy vào bên người không được đi nơi nào khác mới chịu.
Thích Thất lần nữa tỉnh lại đã là buổi chiều, đừng nói là bữa sáng, ngay cả cơm trưa cô đều không kịp nấu, chịu đựng thân thể đau nhức chạy ra cửa phòng, nhìn thấy chính là một gương mặt ai oán, lúc ấy ý tưởng duy nhất của cô chính là, về sau ngàn lần vạn lần không thể chọc tới Hàn tổng vừa mới rời giường.
...
"A la la... La la la la..."
Từ khoang hành lý trên xe buýt lấy ra đồ ăn cùng bếp lò, Thích Thất vừa ngâm nga một điệu ca, tay cắt thịt khô.
Cô định làm một nồi cơm thật to, xào rau ở nồi sắt, phía dưới là cơm trắng, trên rải một tầng thịt khô dày cùng cà rốt, ngẫm lại muốn chảy nước miếng...
"Tiểu nha đầu làm cái gì ăn ngon nha, cao hứng như vậy."
Hách Kiến Quốc ôm một bó củi đi tới, nhìn thấy Thích Thất cười vui vẻ thì hỏi, anh thật sự cảm thấy tiểu cô nương này không tồi, hoạt bát rộng rãi không giả vờ, chính mình một người làm đồ ăn cho bọn họ tám người, cũng không kêu khổ kêu mệt, cả ngày vui tươi hớn hở, gặp người liền mỉm cười ngọt ngào.
"Hách ca, em hôm nay nấu cơm thịt nha, là một phần thật lớn, em nấu cơm thịt ăn siêu ngon..."
Thích Thất hàng ngày khoe khoang tay nghề của mình, cô vốn dĩ kêu "Triệu đại ca", "Chu đại ca", giống như vậy kêu Hách Kiến Quốc "Hách đại ca", không nghĩ có một lần bị Hàn Triều nghe được, hung hăng giáo huấn cô một hồi, từ đó về sau cô đành theo chân bọn họ sửa kêu là "Hách ca".
"A, thoạt nhìn thật sự không tồi, anh hôm nay buổi trưa sẽ ăn nhiều một chút."
"Anh cứ việc ăn, em nấu rất nhiều."
Tiểu đội Hàn Tiến năm người cô quen thuộc nhất là Hách Kiến Quốc cùng Vương Tiểu Lợi, Vương Tiểu Lợi bằng tuổi cô nhỏ nhất, có nhiều đề tài chung, thường xuyên chơi bên nhau, Hách Kiến Quốc là người lớn tuổi nhất, đối với mỗi người thật chiếu cố, mỗi lần cô nấu cơm đều sẽ lại đây giúp đỡ.
Còn những người khác, Hàn Tiến là nam phụ cô có điểm sợ nên không muốn đề cập tới, bản thân lại là đội trưởng đội ngũ, có vẻ nghiêm túc làm người có cảm giác không dễ ở chung.
Triệu Tín khôn khéo đưa đẩy lõi đời, tuy rằng nhìn qua rất nhiệt tình, nhưng ngẫu nhiên ánh mắt nhìn đến cô đều mang theo một tia khó hiểu, cô không thật thích.
Còn lại Chu Đại Sơn, cả người thật an tĩnh, không nói nhiều, nếu không phải mời đi ăn cơm, cô sẽ căn bản quên mất đến người này.