Mục lục
XUYÊN SÁCH VÀO MẠT THẾ ÔM ĐÙI NAM CHỦ MỖI NGÀY
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám người lộn xộn đi rồi, còn lại chỉ là các đại thế gia trên bàn hội nghị, nói cho đẹp là muốn thảo luận sự tình kế tiếp cụ thể nên làm thế nào, thực tế chính là bàn bạc làm sao để chia sẻ thiết bị này. Bọn họ những người này cũng không thể hạ thấp thân phận mà trả tiền đi mua điện của căn cứ, thiết bị phát điện trước nay không ai ngại nhiều, ai lại có thể bảo đảm thiết bị khi vận chuyển sẽ không bị hư.

Mọi người còn thảo luận người nào sẽ đi ra làm nhiệm vụ này, quân đội trên danh nghĩa thuộc về căn cứ, mặc kệ là thế lực nhà ai, tóm lại quân đội và các tiểu đội dị năng giả là cố định, các nơi đều sẽ điều động một ít, người các gia tộc đều phải có, chuyện này không ai bàn cãi, hiện tại thảo luận chính là mỗi nhà có thể đi bao nhiêu người, bao nhiêu người đi đều phải báo lên. Nhà nào tự nhiên cũng muốn người mình đi càng nhiều càng tốt, đi càng nhiều chiếm tiện nghi cũng càng nhiều, chuyện Hàn Triều muốn Vũ Văn Thác làm lại là ngược lại, anh không muốn phân chia đám thiết bị điện này, có muốn cũng không có chỗ dùng, Triều gia lại không muốn dưỡng căn cứ, anh để người của anh đi theo làm gì, không đi! Có Vũ Văn Thác ba phải khi thảo luận, việc này tự nhiên dễ làm, chẳng qua Tiền gia châm chọc mỉa mai quá nhiều, cuối cùng Triều gia cũng đồng ý đưa ra vài người.

Sự tình giải quyết tốt đẹp, Vũ Văn Thác như nguyện ôm đám lá trà về nhà, mấy trăm năm cổ thụ đại hồng bào ở trong không gian Hàn Triều xác thật có mọc ra vài cọng, nhưng mà đưa cho Vũ Văn Thác là do anh thu được từ bên ngoài, cũng là chất lượng tốt, nhưng hương vị không bằng đám trà trong không gian của anh, không phải Hàn Triều không muốn đưa ra, mà là anh sợ lão già Vũ Văn Thác này thực tủy biết vị, về sau lại không dứt cứ quấn lấy anh mà hỏi thêm.

Trở lại Triều gia, không nhìn thấy có người nhào lên mình, Hàn Triều tò mò tìm kiếm khắp nơi, ở phòng khách không tìm thấy, Hàn Triều nói một tiếng với đám người Kim Điêu rồi hướng trở về phòng mình, hiện tại trừ phi có chuyện cần thiết, Hàn Triều sẽ rất ít sử dụng tinh thần lực, từ khi Thích Thất té xỉu, tinh thần lực của anh không chịu khống chế mà trở thành tán loạn, sau đó dị năng vô duyên vô cớ thăng lên hai cấp, trong đầu Hàn Triều thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một ít ký ức không thuộc về anh, tựa như ngày hôm qua khi thím Nguyên đến đây nói Triều Hổ xảy ra chuyện, trong đầu anh thế nhưng lại hiện lên hình ảnh Triều Hổ chết đi, càng không thể hiểu chính là hình ảnh là Triều Hổ vì cứu Bạch Thi Thi mà chết, đây quả thực là trò cười lớn nhất thiên hạ, căn bản là không thể nào phát sinh được chuyện này.

Còn chưa đi đến thang lầu, không biết từ nơi nào truyền đến tiếng nhạc, bước chân Hàn Triều đang muốn rời đi chợt dừng lại, sau đó liền thấy ba người chậm rãi đi xuống thang lầu, cầm đầu là Thích Thất mặc một chiếc váy dài ôm ngực màu đỏ, da thịt trắng nõn tương phản với váy đỏ thật phá lệ mê người, tóc hay bị cô búi lên giờ được uốn thành cuộn sóng xõa ra phía sau. Thích Thất xinh đẹp, Hàn Triều vẫn luôn biết, kiện quần áo như vậy mặc trên người cô, thiếu một phần hồn nhiên nhiều một phần gợi cảm làm người thật kinh diễm.

Anh biết cô muốn làm anh vui vẻ, anh cũng tán thưởng cô trang điểm như vậy, nhưng anh kinh là kinh ngạc, diễm là diễm, sau đó lại nảy lên là cực kỳ phẫn nộ cùng dục vọng muốn phá hư. Anh rất muốn hỏi cô vì sao muốn mặc đồ như vậy, da thịt nõn nà của cô lộ ra là cho ai xem, anh muốn đem cô xé nát sau đó ăn vào bụng, không cho cô rời đi dù chỉ một ít. Hàn Triều biết mình có vấn đề, không phải ở thân thể, mà là tâm lý đã xảy ra vấn đề.

Ngay từ đầu còn không cảm thấy, nhưng việc Thích Thất hôn mê lúc trước là nguyên nhân làm tâm lý anh hủ hóa thật nhanh, tinh thần lực của anh mỗi lần dùng sẽ đem đến những ký ức không thuộc về anh, tâm lý từ đó cũng sẽ hủ hóa thêm một phần. Mấy ngày nay anh đã tận lực khống chế, anh thích nhìn bộ dáng Thích Thất tươi cười như ánh mặt trời, bởi vì như vậy anh mới có thể khống chế chính mình, sẽ không làm ra chuyện làm cô bị thương. Trong thế giới của anh, Thích Thất quá mức chói mắt, trong lòng anh đã vô số lần kêu gào đem kéo cô vào trong thế giới của mình, nhưng rồi anh lại nhát gan sợ hãi như vậy sẽ làm cô sợ, làm cô dứt khoát muốn đi, cho nên trước mặt cô ấy anh vẫn luôn phải ngụy trang. Nhưng hiện tại, anh thật sợ không khống chế được chính bản thân mình.

Đám người Kim Điêu bị khí tràng hung ác nham hiểm toát ra từ Hàn Triều, sợ tới mức sau lưng đều toát ra một tầng mồ hôi lạnh, hiện trường chỉ có Thích Thất, Lam Tiểu Điệp, Triều Hổ ba người thần sắc còn tự nhiên mà đứng đó. Triều Hổ, Lam Tiểu Điệp tuy rằng kỳ quái nhưng vẫn cảm thấy một ít sợ hãi, trái lại Thích Thất lại có vẻ mặt hiểu rõ như thành thói quen, Hàn tổng lại bắt đầu dọa người, dọa đi dọa đi, dù sao một lát sẽ trở lại bình thường. Nếu đám người Kim Điêu biết vẻ mặt thản nhiên của Thích Thất là ý tứ này, khẳng định họ sẽ cảm thán một tiếng, người vô tri thật không sợ! Đáng tiếc bọn họ không biết, đối với Thích Thất với vẻ mặt thản nhiên đối mặt với chủ tử, trong lòng họ chỉ có vô hạn bội phục, không hổ là người phụ nữ chủ tử coi trọng, lá gan thật không nhỏ như họ.

Thở sâu, Hàn Triều lướt qua mọi người đi về phía phòng mình, lưu lại nơi này anh sợ chính mình sẽ khống chế không được mà đào đi tròng mắt đám người Kim Điêu, khi đi ngang qua Thích Thất, anh vẫn không nhịn được thô bạo nói: "Theo anh đi lên lầu."

Thích Thất nhẹ nhàng: "Được." một tiếng, xoay người đi theo Hàn Triều, thấy sau mình lặng ngắt như tờ, cô quay đầu lại chớp chớp mắt, nhẹ giọng nói: "Không có việc gì đâu, đừng khẩn trương, Hàn tổng thật dễ dỗ dành."

Chủ tử? Dễ dỗ dành? Phu nhân xác định đang nói đến chủ tử lãnh tâm lãnh phổi của họ hay sao? Chỉ có Hải Đông Thanh thất bại muốn che mặt, phu nhân chính là thần kinh thật thô, muốn ở trong tay chủ tử xoay người, đời này thật vô pháp...

Trở lại trên lầu, Thích Thất không nhìn thấy Hàn Triều trong phòng, cô kỳ quái chớp chớp mắt, đẩy cửa phòng ngủ liền nhìn thấy Hàn Triều quần áo giày vớ còn chưa thoát, cả người nằm trên giường, cánh tay nâng lên che đôi mắt có vẻ thật mệt mỏi, cô đi lên, nhẹ nhàng dựa vào bên người Hàn Triều, mềm mại hỏi: "Hàn Triều, anh rất mệt phải không?"

Hàn Triều nhẹ nhàng lắc đầu, kéo Thích Thất từ mép giường lên, để cô nằm sấp vào trong lòng ngực mình, vừa muốn nói cái gì lại bị hương khí hít vào làm nghẹn lại. Mày Hàn Triều nhăn lại, trong lòng trào ra cảm giác vô cùng chán ghét và ghê tởm, "Mộng ảo chi hôn", đây là nước hoa cao cấp nhất trước mạt thế, ý nghĩa vì thiếu nữ lột xác gợi cảm. Ưng Đầu Bạc chọn lựa nước hoa này cho Thích Thất, Hàn Triều không kỳ quái, nhưng mà anh một chút cũng không muốn Thích Thất lây dính loại hương vị này, đối với Thích Thất đây giống như một vũ nhục, là khinh nhờn. Hàn Triều không biết vì sao lại xuất hiện ý tưởng như thế này, anh chỉ biết khi anh phản ứng lại được, Thích Thất đã bị anh thô bạo kéo tới bồn tắm, bộ lễ phục xinh đẹp màu đỏ cũng bị anh xé nát ném lên mặt đất, nhìn Thích Thất đứng lặng thật lâu không hồi phục tinh thần lại, Hàn Triều đau đầu xoa xoa thái dương, có lẽ anh nên đi tìm trong căn cứ xem có bác sĩ tâm lý nào không.

......

Mười ngày qua thật mau, chỉ chớp mắt đã tới ngày xuất phát, Triều gia đi theo đoàn tới tỉnh X có năm người, Hàn Triều, Thích Thất, Hải Đông Thanh, Diều Hâu, Chim Ưng, mọi người trong căn cứ nhìn thấy mấy người này thì rất kỳ quái. Lúc trước Hàn Triều trong phòng hội nghị thái độ thật kiên quyết, anh khinh thường thiết bị phát điện năng lượng mặt trời, làm cho mọi người tưởng rằng Hàn Triều sẽ chỉ phải mấy nhân vật không quan trọng đi chung, không nghĩ tới hiện tại Hàn Triều lại như các thế gia khác mang theo toàn là tinh nhuệ của gia tộc mình.

Không chỉ bọn họ không nghĩ anh sẽ đi, ngay cả một ngày trước chính Hàn Triều cũng không nghĩ tới mình sẽ mang theo Thích Thất đứng ở chỗ này. Anh đích xác có chút khinh thường với thiết bị điện này, dù sao anh đã thu được thiết bị ở tỉnh G, cho nên khi mở họp, trong lòng anh không muốn tham dự vào, bởi vậy mới có một màn hối lộ Vũ Văn Thác là vậy.

Những người đi tỉnh X đã được an bài xong, chỉ chờ mặt trời mọc là xuất phát, không ngờ buổi đêm Hàn Triều lại có một giấc mộng vô cùng chân thật, chân thật đến nỗi làm anh vô pháp trơ mắt nhìn gia nhân Triều gia đi tìm chết, cuối cùng đành phải quyết định tự mình đi. Anh đi thì tất nhiên sẽ không để Thích Thất ở trong nhà, khẳng định anh đi đâu thì Thích Thất phải theo đó, hai chủ tử đều đi, thân là người bảo vệ Hải Đông Thanh tự nhiên sẽ không ở lại, Chim Ưng vốn dĩ là người được an bài đi, còn lại Diều Hâu là Hàn Triều vừa kéo tới, Diều Hâu có dị năng là thây ma hóa, trong một thời gian nhất định có thể biến thành thây ma, đối với mười vạn thây ma hoạt động dày đặc, Diều Hâu so với người khác sẽ có chút ưu thế hơn, còn lại đám người được an bài đi lúc đầu, tinh nhuệ của Triều gia và tiểu đội đánh thuê của Kim Điêu, không ai đi theo cả.

Hành động lần này người đi rất nhiều, theo căn cứ thống kê có chừng 5000 người, quân đội là khoảng 2000, còn lại là thế lực phân tán, mọi người tập hợp ở sân thể dục chờ đợi, so với các thế gia khác có cả trăm người mỗi đội, không, ngay cả so với các tiểu đội lính đánh thuê, mấy người Hàn Triều nhìn thật có vẻ thế đơn lực mỏng.

Binh lính quân đội đã tập hợp xong, chạy bộ hướng tới bọn họ bên này, khi chạy ngang qua mặt Hàn Triều, anh cố ý nhìn lướt qua, thật tốt, căn bản không có người Triều gia, xem ra các thế gia lựa chọn binh lính cũng bỏ vào không ít công phu. Lại giương mắt nhìn người của các thế gia, Hàn Triều nâng nâng mày, đều là trung tâm của các thế gia, xem ra các gia tộc rất coi trọng nhiệm vụ lần này, nhưng mà, Hàn Triều thật không phúc hậu mà suy nghĩ, đầu óc các gia tộc có nước vào hay sao, không sợ hành động lần này đem toàn bộ trung tâm của gia tộc mình như trứng nhét hết vào một giỏ hay sao.

Căn cứ còn có treo giải thưởng cho nhiệm vụ lần này, do đó người tới vì thù lao phong phú cũng không ít, chừng hơn 1500 người.

Người dẫn đầu các thế gia sau khi họp xong cũng chậm rãi đi ra sân thể dục, Hàn Triều đang nhìn Hàn Tiến và Bạch Thi Thi, bất chợt trong lòng xuất hiện một cảm giác quái dị, không rõ hai người bọn họ vì sao lại đến nơi này, trong lòng anh bọn họ không nên tham dự vào hành động lần này mới đúng. Khi hai người đi ngang qua, khi Hàn Triều còn chưa kịp suy nghĩ gì, lời nói đã phát ra từ trong miệng anh: "Các người cũng muốn tham dự nhiệm vụ này hay sao? Hết thảy phải cẩn thận... Thi Thi mặc thêm quần áo, ban đêm trời thật lạnh..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK