- Vù !!!
Lại một trận mưa tên phủ xuống, tiếng người kêu thảm thiết lại vang lên, quân địch đã tới cự ly quá gần, không tới mười thước, giáp chiến là không thể tránh khỏi, tất cả đều căng thẳng chờ đợi.
Cận chiến sắp triển khai, cung tiễn đã mất đi tác dụng, tất cả đều bỏ cung, rút kiếm chuẩn bị sống chết một trận.
Tào tướng quân chau mày, vừa rồi trường mâu đã ném hết, quân địch còn lại không tới hai ngàn người, quân địch lại có tới hơn sáu ngàn, hiển nhiên nếu giáp chiến chỉ là lấy trứng chọi đá, nhưng nếu về thành phòng thủ, cửa thành cũ nát trong nháy mắt sẽ bị công phá, khi đó cục diện sẽ trở thành đơn phương đồ sát, ngay cả cơ hội phản kích cũng không có.
- Triệu Bách Vị, chẳng lẽ thực muốn giao phong chính diện ?
Tào tướng quân lo lắng hỏi Triệu Tử Văn.
Ánh mắt Triệu Tử Văn vẫn lạnh như băng, chăm chú nhìn đối phương đang lao tới, tay nắm chặt Hổ Đầu Thương, nghiêm mặt nói:
- Trận chiến cuối cùng !!!
- Liều mạng với chúng !!
Liều Mạng Hổ gào thét
Tào tướng quân ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời bị mây đen bao phủ, dần tối đen, theo hắn phán đoán, viện quân khoảng ba canh giờ nữa sẽ tới, Tào tướng quân nghiêm mặt nói:
- Còn khoảng ba canh giờ , lúc này chỉ có thể tận lực bám trụ, không thể để quân địch tiến vào huyện Tiền Đường.
Triệu Tử Văn gật gật đầu, mặc dù hắn không biết mục đích của quân giặc, nhưng hắn cũng hiểu, bọn chúng không phải vì Hàng Châu mà đến, nếu không sẽ không huy động đến cả vạn binh mã bảo vệ Hàng Châu, hắn rút Hổ Đầu Thương, cắm xuống đất, giận dữ thét lớn:
- Các huynh đệ, thành còn người còn, thành mất người vong, nếu quân địch muốn bước vào Vọng Giang Thành một bước, trước hết phải bước qua thi thể chúng ta.
- Giết !
Các tướng sĩ rút đao kiếm rít gào, ai cũng như lang sói, huyết mạch bành trướng, nhiệt huyết sôi trào.
Triệu Tử Văn lạnh lùng cười, sát khí lan tỏa khắp nơi, làn gió nhẹ thổi qua, cuốn mái tóc dài của hắn, nhẹ nhàng lay động như dương liễu trong gió, hắn lạnh lùng nhìn sau ngàn quân địch, lạnh lùng nhìn Tôn tướng quân đứng phía sau, thì thầm với Điền Hổ:
- Điền huynh, lá gan của ngươi không biết có lớn không ?
Điền Hổ nao nao, lập tức vỗ bụng cười ha hả:
- Ta….chỗ nào cũng lớn cả !
Triệu Tử Văn mỉm cười, nhìn Điền Hổ rồi nói:
- Điền huynh có đảm lượng cùng ta làm một chuyện không ?
- Chuyện gì ?
Điền Hổ theo bản năng hỏi
Triệu Tử Văn chỉ thẳng ngọn thương vào quân địch, ngạo nghễ nói:
- Bắt trộm trước bắt vua
Điền Hổ nghe thấy, tâm tình đột biến mãnh liệt, cảm nhận khí phách hùng hồn của Triệu Tử Văn, hắn trợn mắt há mồm. Đơn thương độc mã lao vào trận địa sáu ngàn quân địch, cái này quả thật cần người có đảm lượng phi thường, nhưng Điền Hổ dù có chút kinh hãi cũng không hổ là một anh hùng, hắn thản nhiên cười nói:
- Nếu Triệu huynh nghĩ có thể tung hoành trong sáu ngàn quân địch, ta đương nhiên sẽ bồi tiếp.
Bồi tiếp ? Triệu Tử Văn cười ha hả, có thể nói ra lời này thì chắc chắn có thể thấy Điền Hổ gan dạ như thế nào, càng chứng minh được rằng, hắn vẫn chưa từng hiển lộ thực lực chân chính.
- Giết huynh đệ của ta, phải trả giá bằng cái chết !
Triệu Tử Văn gầm lên một tiếng, thúc ngựa lao thẳng về phía sáu ngàn quân địch.
- Giết !!!
Điền Hổ rống lên một tiếng, cùng Triệu Tử Văn lao thẳng tới.
Hai ngàn tướng sĩ thấy Triệu Bách Vị và Điền Bách Vị dũng mãnh như vậy, họ thầm hâm mộ, hai mắt đỏ bừng, giơ cao trường kiếm rống lên, tất cả nhất loạt xông về phía trước nghênh đón quân địch.
- Keng, Keng, Keng !!!
Vô số quân thủ thành và quân địch đụng nhau, tiếng vũ khí vang vọng khắp nơi, tiếng lá chắn cọ xát rợn người, chiến cục nháy mắt bùng nổ mãnh liệt, nhìn chiến trường lúc này như một lũ kiến đang bò trên chảo nóng, không ngừng va chạm, không ngừng gào thét
Triệu Tử Văn xông vào đầu tiên, đụng phải ba tên vệ binh cầm thuẫn lao tới, hiển nhiên muốn đụng ngã hắn xuống, Triệu Tử Văn xoay ngang ngựa, Hổ Đầu Thương sắc bén phạt ngang ba chiếc lá chắn.
- Soạt !!!
Tiếng kim loại trong trẻo vang lên, cả ba chiếc tấm chắn bị phạt đứt thành hai nửa, ba tên vệ binh trợn mắt nhìn chiếc lá chắn vững chắc trong tay, binh khí trong thiên hạ có thể trong nháy mắt chém lá chắn thành hai nửa bọn chúng chưa từng thấy bao giờ, ba tên vệ binh ngay sau đó chợt thấy cổ mát lạnh, nhìn dòng máu tươi phun ra mà bọn chúng không cam lòng, nhìn vị tướng đeo mặt nạ sắt mà thầm hối hận, tại sao lại lao vào con người đáng sợ như vậy.
Điền Hổ lúc này vẫn theo sát Triệu Tử Văn, trong mắt tràn đầy vẻ ngạc nhiên, cũng thầm cảm thán, quả không hổ là thần binh, chém sắt như chém bùn, có điều nhân thương có thể hợp nhất, một kích cắt đôi lá chắn thì ngoài đọ sắc bén của binh khí còn phải có lực lượng vô cùng mạnh mẽ.
Chiến sự hết sức căng thẳng, tay chân cụt, đầu rơi máu chảy khắp nơi, vô số sinh mạng mất đi, chiến tranh vốn tàn khốc như vậy, khiến người ta dù nhắm mắt cũng không kìm nổi ám ảnh trong lòng. Trên chiến trường, không phải ngươi chết thì là ta chết ! Binh lính hai bên ra sức ẩu đả, va chạm, nhưng quân số địch có ưu thế quá lớn, quân thủ thành giết chết một tên lại có một tên bổ xung, chỉ trong chốc lát, quân thủ thành đã thiệt mạng hơn trăm người. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Máu tươi nhuộm đỏ đại địa, mùi máu tươi nồng đậm bốc lên ngập trời, nhưng dù là lũ kền kền khát máu cũng không dám lại gần, bởi chúng biết nơi này rất nguy hiểm. Quân thủ thành lúc này có chút khiếp sợ, nhưng vẫn kiên định chiến đấu, cho dù chết trận thì sao chứ, mười tám năm sau sẽ lại là một hảo hán.
Vô số đao quang kiếm ảnh lóe lên, từ xa nhìn lại chỉ thấy một mảng đen to lớn, không thể phân biệt đâu là quân thủ thành đâu là quân địch, có chăng chỉ nhìn thấy ánh đao ánh kiếm và nghe thấy tiếng binh khí va chạm.
Triệu Tử Văn tiếp tục ra sức đột phá, hắn chém tan một tấm chắn của vệ binh rồi trực tiếp xông thẳng lên bỏ lại mấy xác quân địch phía sau, một tấc dài, một tấc mạnh, lúc này Triệu Tử Văn hiểu thật sâu sắc câu nói này, bất kể là đâm, chém, phạt đều không ai có thể kháng cự, hắn cũng không đếm nổi đã giết bao nhiêu người, lúc này hắn chỉ nghĩ một việc duy nhất….ra sức đột phá về phía Tôn tướng quân.